Chương 25: Tg1 tổng tài bệnh kiều (24)

Chương 25: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (24)

"Cố tổng, tôi nghĩ anh nhầm.."

Bạch Tô muốn giải thích, lại bị Cố Nam Thành đánh gãy:

"Mặc kệ em giải thích cái gì, ánh mắt của em càng không thể gạt tôi, Bạch Tô, em đừng hòng gạt được tôi."

Bạch tô: Tôi.. Hắn mẹ nó tự luyến như vậy, chính hắn có biết không?

Thu thập một chút, Bạch Tô đi theo Cố Nam Thành đi bệnh viện, chưa vào đến nhà, đã nghe thấy tiếng Cố Nam Hân cùng Tạ Qua cười nói truyền ra.

Tạ Qua sau khi nghe được tin tức, cấp tốc từ trường học vội vàng chạy tới, hắn tận lục khuyên bảo, làm Cố Nam Hân thoát khỏi chấn kinh, tinh thần trạng thái cũng tốt lên.

"Nha, này không phải ân nhân cứu mạng của tôi sao? Mau tới đây ngồi, mau tới đây ngồi xuống."

Vừa vào phòng, Cố Nam Hân nhận ngay ra Bạch Tô, hưng phấn mà vỗ mép giường, hiển nhiên thực cảm kích Bạch Tô đa cứu bà.

"Bạch Tô, sao cô lại ở đây?"

Tạ Qua nhìn thấy Bạch Tô khó chịu nhíu mày, thần sắc không kiên nhẫn nhìn cô.

"Con nói cái gì vậy? Con bé chính là ân nhân cứu mạng của mẹ con đấy."

Cố Nam Hân gõ đầu Tạ Qua nói.

Tạ Qua kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:

"Cô mẹ nó chính là nữ siêu nhân cứu mẹ tôi!"

Cậu ta vừa mới tới liền nghe Cố Nam Hân nói Bạch Tô như thế nào giống như nữ thần từ không trung bay xuống cứu bà, lại như thế nào giống nữ anh hùng đánh gục kẻ xấu đã bắt cóc bà.

Cậu ta lúc ấy cực kỳ bội phục người này, nghĩ đợi lát nữa tiểu cữu cữu mang người đó tới, nhất định phải bái hắn làm thầy.

Nhưng Tạ Qua trăm triệu không ngờ tới 'nữ anh hùng' trong miệng mẹ cậu ta lại là Bạch Tô!

Nha đầu không biết lễ độ đêm hộp cơm đổ lên đầu cậu ta luôn cùng cậu ta đối nghịch khắp nơi, thậm chí ở diễn đàn tuôn ra tin tức xấu về cậu ta, cư nhiên 'nữ siêu nhân' cậu ta sùng bái nãy giờ!

Lần đầu tiên Tạ Qua ý thức được Bạch Tô là nhân vật không đơn giản, lần này cô dùng thực lực của chính mình cứu mẹ cậu ta cũng làm Tạ Qua nhớ lại những sự việc kì quái ở diễn đàn, những kỹ thuật hacker đó, nói không chừng thật là Bạch Tô làm.

Càng nghĩ trong lòng Tạ Qua nhìn Bạch Tô càng bội phục! Ánh mắt nhìn cô cùng lần trước đã thay đỗi triệt để.

Bạch Tô không để ý Tạ Qua, mà là đối với Cố Nam Hân gật gật đầu xem như chào hỏi qua, sau đó không nói một lời.

Tạ Qua muốn mượn cơ hội cùng Bạch Tô trò chuyện, Cố Nam Thành lại mở miệng, cậu ta vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Anh rể đâu?"

"Công ty mới vừa họp xong, đang trên đường chạy tới đây."

Cố Nam Hân trả lời xong liền gấp không chờ nổi nhìn về phía Bạch Tô nói:

"Cháu kêu Bạch Tô đúng không, tên thật là dễ nghe, nghe nói cháu cùng Tạ Qua nhà chúng tôi đều học ở Ngạn Xuyên."

Bạch Tô hơi kéo khóe miệng:

"Đúng vậy, a di."

"Kêu Cố tiểu thư."

Cố Nam Thành đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.

Ba người đều kỳ quái nhìn hắn một cái, Bạch Tô đột nhiên phản ứng lại liền biết ý đồ của hắn, trên mặt quẫn bách.

Cố Nam Hân tự nhiên quen thuộc lôi kéo Bạch Tô nói một tràng, ba Tạ Qua - Tạ Văn Hiển tiến vào, Cố Nam Thành chủ động mang Bạch Tô rời đi.

"Như thế nào tôi vừa mới đến, Nam Thành hắn đã đi rồi?"

Tạ Văn Hiển nhìn bóng dáng hai người nghi hoặc nói.

"Con trai, tiểu cô nương Bạch Tô này không tồi, cũng chỉ có nhân tài như nàng mới có thể trị được ngươi, về sau mẹ cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

Cố Nam Hân tiến đến trước mặt Tạ Qu thần thần bí bí mở miệng nói.

Tạ Qua mặt ửng hồng nhưng ngoài miệng nói:

"Mẹ, người nói bậy gì vậy?"

Kỳ thật trong lòng đã không ngừng phương diện kia suy nghĩ.

Cố Nam Thành mang Bạch Tô đi cũng không có trực tiếp trở về biệt thự, mà là mang cô đi siêu thị:

"Đêm nay muốn ăn gì, cứ việc nói, coi như tôi hậu tạ em vì cứu chị gái tôi."