Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 33

Toàn bộ tầng lầu được chia làm bốn phần, phòng ngủ, phòng tập thể thao, phòng nhạc cụ và phòng khách, toàn bộ nội thất đều được lau dọn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng lại lộ ra một tia lạnh lùng giống như Thượng Quan Lâm, người này bề ngoài ôn tồn lễ độ nhưng bên trong lại lạnh băng vô tình...

Thượng Quan Lâm đợi nửa ngày trong phòng vẫn chưa thấy Mạc Ngôn đi vào, quay ra liền thấy Mạc Ngôn đang bày ra bộ dáng tò mò như trẻ con nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, nhịn không được bật cười nói: "Tiểu Ngôn, sao vậy? Phòng của anh trai em còn lớn hơn phòng của anh!"

Mạc Ngôn thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh, nhìn về phía anh nói: "Anh trai của em? Cũng có phòng ở đây?"

Thượng Quan Lâm gật gật đầu :"Đây là khách sạn do bốn bọn anh mở ra, anh trai của em, Thải và Minh đều có phòng ở đây!"

Mạc Ngôn nhìn anh kinh ngạc nói: "Thật sao? Nếu vậy để em đến phòng của anh ấy!" Nói xong cô định bước ra ngoài.

Thượng Quan Lâm nghe vậy liền nói: "Đừng đi, phòng của anh trai em cần có dấu vân tay của cậu ta mới vào được."

Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, lúc đi lên phòng quả thật Thượng Quan Lâm đã dùng vân tay ấn vào thang máy, do dự một chút, xoay người lại đi theo Thượng Quan Lâm vào phòng...

Thượng Quan Lâm nhìn bộ dáng của cô có chút buồn cười hỏi: "Em sợ cái gì? Giống như sợ anh sẽ làm gì em vậy!"

Mạc Ngôn xấu hổ cười: "Ha ha ha...Anh Thượng Quan đang nói gì vậy! Em nào có sợ!" Nói xong không thèm nhìn mặt anh quay người bước nhanh vào phòng ngủ.

Thượng Quan Lâm nhìn cô đang trốn tránh mình, khuôn mặt đang tươi cười nháy mắt trở nên lạnh băng, theo sát Mạc Ngôn đi vào, vừa vào phòng ngủ liền đóng sầm cửa lại!

Âm thanh thật lớn vang lên dọa Mạc Ngôn nhảy dựng, vội quay người lại thì thấy Thượng Quan Lâm đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, từng bước từng bước tiến đến gần cô, Mạc Ngôn buộc phải lùi lại từng bước cho đến khi không còn đường lui, nhưng Thượng Quan Lâm vẫn tiếp tục tiến về phía trước thẳng đến khi đối mặt với cô.

Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại càng gần, đúng lúc môi anh sắp chạm vào môi cô, Mạc Ngôn vội vàng quay mặt đi nói: "Anh Thượng...Thượng Quan...Anh muốn làm gì?"

Thượng Quan Lâm cúi đầu nhìn cô không lên tiếng, một tay nắm lấy cằm Mạc Ngôn, ép cô đối mặt với anh, hơi thở nóng bỏng giữa hai cánh mũi hòa quyện vào nhau, bầu không khí dần trở nên ái muội, đúng lúc này Thượng Quan Lâm chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: "Tiểu Ngôn, anh nhớ rõ trước kia em luôn gọi anh là anh Lâm!"