Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 34

Mỗi khi anh nói một câu, đôi môi mỏng lạnh băng của Thượng Quan Lâm đều như vô tình chạm vào cánh môi Mạc Ngôn, cảm xúc lạnh băng khi chạm môi lại mang theo hơi thở nóng rực như lửa đốt, cả người anh đều thoang thoảng mùi rượu, từng đợt hơi thở truyền đến khiến Mạc Ngôn không khỏi cảm thấy choáng váng, thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn!

Bỗng nhiên hệ thống hiện lên nhắc nhở: "Chủ nhân! Chủ nhân! Đừng quên nhiệm vụ nha!"

Mạc Ngôn rũ mi mắt xuống, ánh mắt dần lấy lại được sự tỉnh táo, cô dùng sức đẩy Thượng Quan Lâm ra, đứt quãng nói: "Anh Thượng Quan, em...Em...Em đi tắm rửa!" Nói xong muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị Thượng Quan Lâm bắt lấy, Mạc Ngôn có chút hoảng loạn quay đầu lại nhìn anh.

Thượng Quan Lâm làm ngơ trước sự hoảng loạn của cô, anh chậm rãi nói: "Tiểu Ngôn, em vừa gọi anh là gì?"

Mạc Ngôn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, thử thăm dò nói: "Anh Lâm?"

Thượng Quan Lâm lúc này mới buông cô ra, hài lòng nói: "Sau này cứ gọi anh như vậy đi! Nếu để anh nghe được cái tên khác..."

Mạc Ngôn không đợi anh nói xong, chạy nhanh gật đầu nói: "Được! Anh Lâm!" Nói xong chuẩn bị quay người chạy trốn lần nữa! Phía sau lại vang lên âm thanh của Thượng Quan Lâm.

"Từ từ, cái này cho em, quần áo mới lát nữa mới được đưa đến, em mặc cái này trước đi!"

Mạc Ngôn cầm lấy bộ quần áo mà anh đưa cho, cũng không thèm nhìn chỉ đáp lại anh một câu, nhìn Thượng Quan Lâm đi ra khỏi phòng, Mạc Ngôn tiến lên phía trước khóa cửa lại, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra chạy vọt vào phòng tắm, trong lòng thầm nghĩ Thượng Quan Lâm hôm nay rất không bình thường, trực giác mách bảo cô rằng Thượng Quan Lâm hôm nay rất nguy hiểm! Cô phải tắm rửa thật nhanh rồi chuồn đi...

Thượng Quan Lâm đứng ở cửa, nghe thấy âm thanh khóa cửa của Mạc Ngôn, anh cúi đầu nhìn xuống chìa khóa trong tay mình, ngẩng đầu liếʍ liếʍ cánh môi, trong mắt gợi lên một tia dậy sóng.

Mạc Ngôn tắm xong, cầm lấy bộ quần áo mà Thượng Quan Lâm đưa cho mình, hóa ra là áo sơ mi của Thượng Quan Lâm, Mạc Ngôn có chút do dự muốn đi ra ngoài mặc lại quần áo cũ của cô! Có mùi rượu thì sao chứ! Còn hơn là mặc cái này ở cùng một nơi với Thượng Quan Lâm!

Lúc bước ra khỏi phòng tắm, cô lại phát hiện quần áo của cô đặt trên giường đã không cánh mà bay, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Thượng Quan Lâm mới có thể lặng lẽ lấy đi quần áo của cô! Mạc Ngôn nhíu lại đôi lông mày thanh tú, trong miệng lẩm bẩm: "Thượng Quan Lâm này rốt cuộc muốn làm gì vậy?"

Hệ thống đột nhiên nói: "Chủ nhân, đây là cơ hội tốt nha!"

Mạc Ngôn cau mày: "Cơ hội gì?"

Hệ thống lại nói: "Chủ nhân, cô đừng quên nhiệm vụ là được! Hì hì..."

Mạc Ngôn mặc kệ không để ý tới hệ thống đang nói lảm nhảm, lặng lẽ mở cửa phòng ra, nhưng lại không thấy Thượng Quan Lâm đâu, cô nhìn một vòng xung quanh, có chút nghi hoặc đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong lòng thầm hỏi tên này đi đâu rồi? Cô có nên bỏ chạy trước khi Thượng Quan Lâm quay lại không? Trên người cô chẳng có gì ngoài chiếc áo sơ mi nam mỏng manh này! Ngay cả nội y cũng không có, quần áo và điện thoại đều bị Thượng Quan Lâm mang đi!

Mạc Ngôn do dự chậm rãi đi đến thang máy phía trước, bỗng nhiên giọng nói của Thượng Quan Lâm vang lên từ phòng tập thể thao phía sau: "Tiểu Ngôn, em mặc như vậy còn muốn đi đâu?"