Quyển 1: Nam thần x Học bá- Chương 18

Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy bốn người trong phòng liền sửng sốt: "Anh Thải, anh Minh sao hai anh cũng tới đây?"

Bốn người nghe thấy giọng của Mạc Ngôn, quay đầu lại nhìn cô.

Liền thấy Mạc Ngôn đang mặc một chiếc váy dài hở lưng, dáng người hoàn mỹ của cô càng lả lướt dưới bộ váy, bên đùi được cắt xẻ lộ ra đôi chân thon dài như ẩn như hiện theo mỗi bước đi của cô, thân hình gợi cảm nhưng gương mặt lại thanh thuần nhỏ nhắn, bốn người ngơ ngác nhìn Mạc Ngôn.

Trong lúc nhất thời bốn người không thể nhận ra đây là cô gái nhỏ hay chạy theo sau bọn họ khi còn bé...

Người đầu tiên phản ứng lại là Tư Đồ Dật, nhìn ánh mắt của ba người bạn tốt, là đàn ông nên anh đương nhiên hiểu ánh mắt này có ý gì, có chút không vui ho khụ một tiếng rồi đi về phía trước đem áo tây trang khoác lên người Mạc Ngôn nói: "Cái này không được, em đổi bộ khác đi! Cái này hở hang quá!"

Mạc Ngôn nhìn anh có chút khó hiểu: "Anh, đây là bộ bảo thủ nhất rồi!" Trong lòng lại nghĩ đến do dáng người nguyên chủ đẹp, sao có thể trách cô được?

Tư Đồ Dật còn chưa kịp nói gì, Bắc Đường Thải đã thoát khỏi kinh diễm trêu chọc: "Đây không phải tiểu công chúa của chúng ta sao? Tiểu công chúa đã nghĩ thông rồi, không quấn mình thành bánh bao nữa?"

Hai người từ nhỏ đã đánh nhau, Mạc Ngôn đối với Bắc Đường Thải cũng không khách khí, tức giận trả lời: "Bản công chúa trời sinh khí chất, em muốn mặc gì thì kệ em, ai cần anh lo! Còn nói nhiều nữa bản công chúa sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!"

Bắc Đường Thải sờ sờ mũi có chút kinh ngạc nhìn Mạc Ngôn, cô gái này đã nhiều năm không đấu khẩu với anh, không biết từ khi nào Mạc Ngôn càng ngày càng trầm lặng, cũng dần dần giữ khoảng cách với bọn họ.

Lúc đầu bọn họ chỉ cho rằng cô gái nhỏ đang lớn, sau này mới phát hiện Mạc Ngôn vẫn giữ khoảng cách với bọn họ như trước, từ bạn chơi từ nhỏ dần dần trở thành người xa lạ.

Bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ đã vui tươi trở lại, vài người cũng bắt đầu hoài niệm về tuổi thơ, khi đó Mạc Ngôn chính là cái đuôi nhỏ của bốn người, bọn họ đi đến đâu Mạc Ngôn liền theo tới đó...

Bắc Đường Thải đi đến phía trước nhìn cô, khẩu thị tâm phi nói: "Nhìn em kìa, còn trời sinh khí chất, chậc chậc cũng không biết xấu hổ!"

Mạc Ngôn nghe xong không khỏi ưỡn ngực, nhìn anh: "Chính là trời sinh khí chất, anh làm gì được em!" Nói xong quay sang phía anh làm mặt quỷ, rồi quay người bước về phía phòng thay đồ.