Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 19

Cô vừa đi vừa nói với Tư Đồ Dật: "Anh, lấy cái này đi! Mẹ nhất định sẽ hài lòng! Em đói quá, chúng ta đi ăn gì đó đi được không?"

Nói xong cũng không để ý đến bọn họ, lập tức đi vào phòng thay quần áo...

Bốn người đàn ông nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng Nam Cung Minh mở miệng nói: "Dật, tiểu tổ tông nhà cậu chịu phải kí©h thí©ɧ gì! Không còn rụt rè như tiểu thư khuê các nữa?"

Họ biết tính cách của Mạc Ngôn, tính tình của cô trước giờ đều trầm lặng, bỗng nhiên một ngày trở nên ngây thơ hoạt bát như vậy, cũng bắt đầu gần gũi với họ hơn...

Lúc mới đầu họ còn đánh cược xem cô gái nhỏ có thể kiên trì được bao lâu, nhưng không ngờ cô ấy có thể trụ được nhiều năm như vậy, đến mức mọi người gần như quên mất tính tình ban đầu của Mạc Ngôn vốn đáng yêu dễ thương như vậy...

Tư Đồ Dật nghe vậy, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Thượng Quan Lâm, lại không nghĩ rằng Thượng Quan Lâm cũng đang nhìn anh, trong mắt Thượng Quan Lâm hiện lên một tia hiểu rõ, còn có một tia tiếc nuối mà ngay cả chính anh ta cũng nhận ra. Hai người nhìn nhau một lúc, sự im lặng kỳ dị lại quay trở lại phòng nghỉ...

Bắc Đường Thải và Nam Cung Minh liếc nhau một cái, bọn họ đều là con người, lại cùng nhau lớn lên, nhìn bộ dáng hai người bạn tốt, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ sợ sự thay đổi của tiểu công chúa có liên quan đến Thượng Quan Lâm! Nhưng tình huống của Tư Đồ Dật là như thế nào?

Trong mắt hai người hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng đồng thời vang lên: "Chắc chắn có kịch vui để xem."

Thượng Quan Lâm và Tư Đồ Dật nhìn nhau một lúc rồi mới quay đi, bốn người bắt đầu trò chuyện câu được câu không đến khi Mạc Ngôn thay quần áo xong.

Thấy cô bước ra, bốn người mới đứng dậy, Mạc Ngôn nhìn bốn soái ca mỗi người một phong cách, không nhịn được trêu ghẹo: "Em đây có tài đức gì mà được bốn vị soái ca đứng đây chờ em, nếu làm các anh mê muội ngất đi, chỉ sợ tiểu nhân đáng thương là em không thể khiêng được..."

Nói xong cô còn giả bộ run run đáng thương, bộ dáng nhỏ nhắn giảo hoạt của cô khiến bốn người không khỏi bật cười...

Mạc Ngôn ôm lấy cánh tay Tư Đồ Dật hỏi: "Anh, chúng ta còn phải mua gì nữa không?"

Tư Đồ Dật trầm tư một chút: "À, hình như còn có..."

Mạc Ngôn buồn bực nhìn anh: "Còn có cái gì vậy anh?"

Tư Đồ Dật nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của cô, nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu cô nói: "Không phải vừa rồi em kêu đói sao?"

Mạc Ngôn trong nháy mắt nạp lại năng lượng, kéo lấy cánh tay Tư Đồ Dật vừa đi vừa nói: "Đúng đúng đúng, em đói quá, chúng ta đi ăn món gì ngon đi!"

Bắc Đường Thải đi theo phía sau nói: "Ăn ăn ăn, anh chưa thấy cô gái nào ăn nhiều như em!"

Mạc Ngôn đáp trả lại mà không thèm quay đầu: "Hừ! em cũng chưa từng thấy người đàn ông nào nói nhiều như anh!"