Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 17

Mạc Ngôn kêu rên một tiếng, nhân viên phục vụ nhìn hai anh em, có chút buồn cười nói: "Tiểu thư yên tâm, đoàn đội chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ chọn cho cô lễ phục phù hợp vừa vặn nhất, tiểu thư không cần phải thử từng bộ một."

Mạc Ngôn lập tức tỉnh lại: "Chị gái nhỏ, là thật sao? Vậy thì nhanh lên! Mau chọn giúp em bộ đồ hợp nhất đi, để em trở về báo cáo kết quả."

Chị gái nhân viên nhìn vẻ mặt vội vàng của cô, cười cười nói: "Được! Mời đi theo tôi!"

Mạc Ngôn đứng dậy đi theo cô đến khu vực thay quần áo riêng để đo kích cỡ, nhân viên phục vụ lại hỏi một chút về màu sắc và kiểu dáng mà Mạc Ngôn thích, sau đó rời đi tìm bộ lễ phục phù hợp với cô...

Thượng Quan Lâm ở bên ngoài suy nghĩ đến vẻ mặt thần bí của hai anh em trước đó, không nhịn được mở miệng rò hỏi, Tư Đồ Dật nghe xong, trầm tư một lát rồi nói ra sự thật.

Tư Đồ Dật cho rằng, Thượng Quan Lâm không có tình cảm nam nữ với Tiểu Ngôn, nếu có cũng chỉ là tình cảm anh em, chính là Tiểu Ngôn yêu thầm Thượng Quan Lâm trước.

Nếu sau này hai người thật sự kết hôn, Tiểu Ngôn lại biết được tâm tư của Thượng Quan Lâm sẽ khiến cô bị tổn thương, cho nên anh cũng chỉ trêu ghẹo, chứ không tán thành việc hai người ở bên nhau.

Tư Đồ Dật không muốn giải thích tâm tư của Thượng Quan Lâm cho Tiểu Ngôn nghe, nhưng đối với Thượng Quan Lâm thì lại khác, cho dù anh ta có biết chuyện cũng không thể làm gì nữa, bây giờ Tiểu Ngôn đã buông tay, cũng không cần giấu giếm Thượng Quan Lâm nữa!

Thượng Quan Lâm nghe bạn tốt nóixong mà chết lặng, không biết nên nói thế nào, Mạc Ngôn thích anh từ năm 11 tuổi? Cô trốn tránh anh cũng chỉ vì sự ngại ngùng của thiếu nữ? Chính anh cũng không ngờ đến hành động của mình sẽ mang đến tổn thương cho cô.

Tư Đồ Dật nhìn bạn tốt rồi nói: "Lâm, nếu Tiểu Ngôn đã buông tay, tôi nghĩ chuyện này cũng kết thúc rồi, cậu không cần để trong lòng. Hôm nay tôi nói chuyện này với cậu chỉ vì không muốn tâm tư của Tiểu Ngôn bị bỏ đi một cách lãng phí, tuy Mạc Ngôn đã nói từ bỏ...." Anh chưa kịp nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.

Tư Đồ Dật ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Bắc Đường Thải và Nam Cung Minh đang đi về phía cửa, Tư Đồ Dật có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Thải, Minh sao hai cậu lại tới đây?"

Bắc Đường Thải bước tới trước mặt Tư Đồ Dật với nụ cười hì hì trên môi, ôm lấy cổ anh nói: "Bọn tôi tới tống tiền, tôi và Minh đi cùng mẹ và dì Tề đến Lâm gia, lại nghe nói các cậu đến đây chọn lễ phục, tôi cũng muốn chọn lễ phục, nếu chúng tôi không đủ quần áo thì trách nhiệm đều thuộc về Tư Đồ thiếu gia nhé!"

Tư Đồ Dật trợn trắng mắt nói: "Cút cút cút, Bắc Đường đại thiếu gia, chạy tới đây tống tiền tôi? Nói ra không sợ mất mặt ba cậu sao?"

Nam Cung Minh nhìn bạn tốt trêu ghẹo nhau, ánh mắt lại rơi vào Thượng Quan Lâm vẫn đang thất thần, đi đến trước mặt Thượng Quan Lâm hỏi: "Lâm, cậu làm sao vậy? Cả người như bị mất hồn vậy."

Lúc này Thượng Quan Lâm mới hồi phục lại tinh thần, có chút thất thần trả lời: "Không..Không có việc gì."

Nam Cung Minh và Bắc Đường Thải nhìn nhau, ánh mắt rơi vào Tư Đồ Dật muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng Tư Đồ Dật chỉ cau mày không nói gì.

Bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức tràn ngập yên tĩnh đến quỷ dị, ngay lúc hai người đang muốn phá vỡ thế bế tắc thì một giọng nói trong trẻo đầy ngọt ngào từ trong phòng thay đồ vang lên.

Mạc Ngôn vừa đi vừa cúi đầu chỉnh quần áo nói: "Anh ơi, em thay đồ rồi, mau giúp em nhìn xem..."