Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 10

Anh vừa làm gì vậy? Người trong lòng vừa rồi chính là em gái của anh! Nhưng sâu trong lòng lại có một thanh âm khác nói cho anh biết, anh và Mạc Ngôn không cùng huyết thống...

Tư Đồ Dật bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho hoảng sợ, buông tay ra. Cảm giác được Mạc Ngôn đang bò dậy, thân thể mềm mại đột nhiên biến mất khỏi vòng tay, khiến Tư Đồ Dật cảm thấy trống rỗng, nếu anh có thể ôm Mạc Ngôn mãi mãi như vậy...

Tư Đồ Dật nhanh chóng lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này vứt ra sau đầu, Mạc Ngôn ngồi dậy, nhìn Tư Đồ Dật có chút lo lắng, một tay nắm lấy khăn tắm, tay kia vẫy vẫy trước mặt anh: "Anh, anh có sao không? Anh có bị thương không?"

Tư Đồ Dật nhìn ánh mắt thuần khiết của em gái, trong lòng tự mắng bản thân quá mức xấu xa, chỉ là ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mạc Ngôn.

Chỉ thấy thiếu nữ trước mặt, tóc tai rối bung vì mới tắm xong, mắt phượng hơi ướt, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cần cổ tinh tế như mỹ sứ...

Nhìn xuống phía dưới, Tư Đồ Dật chợt nghĩ đến cảm xúc mềm mại khi đυ.ng chạm, không nhịn được hô hấp mạnh hơn, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, lắp bắp nói: "Anh không sao, em đi thay quần áo đi!"

Mạc Ngôn nhìn bộ dáng của anh, trong mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: "A...Được." Nói xong cầm lấy bộ nội y rơi trên mặt đất quay trở lại phòng tắm, Mạc Ngôn vừa đóng cửa phòng tắm, Tư Đồ Dật liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một lúc lâu rồi mới từ từ đứng dậy, ngồi trên giường có chút suy sụp, thầm nghĩ bản thân mình bị sao vậy, sao lại có những suy nghĩ như vậy với em gái của mình, nhất định do gần đây quá bận, nên không có thời gian giải tỏa du͙© vọиɠ, đúng chắc chắn là như vậy!

Mạc Ngôn mặc đồ xong bước ra khỏi phòng tắm liền thấy Tư Đồ Dật đang ngơ ngác ngồi trên giường, nhịn không được nói: "Anh? Anh thật sự không sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ đến xem không?"

Tư Đồ Dật lấy lại tinh thần, nhìn cô với ánh mắt kinh diễm, lại nghĩ đến hành động xấu hổ của mình khi nãy, lập tức quay đầu khụ một tiếng: "Khụ khụ...Không có việc gì! Không phải em có chuyện muốn hỏi sao? Muốn hỏi cái gì?"

Mạc Ngôn thấy anh có vẻ không bị thương, cũng phần nào nhận ra phản ứng của anh, nên nói: “Anh ơi, tại sao mẹ lại muốn tổ chức bữa tiệc này? Không phải là để giới thiệu ai đó với anh hay em chứ? Nếu là như vậy em sẽ không đi!"

Tư Đồ Dật nghe vậy sửng sốt, sau đó mới hiểu ý cô, lập tức nói: "Em lại suy nghĩ cái gì vậy? Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Mẹ không có ý đó đâu, mẹ muốn em theo bọn anh học tập nên mới cố ý gọi ba nhà kia tới bàn bạc, đừng suy nghĩ linh tinh suốt ngày như vậy, nhanh xuống lầu đi! Mẹ vẫn chờ em xuống đấy!" Nói xong, anh đứng dậy rời đi.