Chương 20



Chịu trách nhiệm? Đây là từ mấu chốt. Lời này từ miệng người khác nói ra, chỉ khiến cho thỏ nhỏ tai cụp vô cớ phiền chán.

Úc Chu buồn bực chính là vì chuyện của Hạ Thừa Dã, càng không vui khi biết Khương Tầm là cái dạng này.

Thiếu niên xinh đẹp quay đầu, bình tĩnh nhìn Khương Tầm trong hai giây, sau đó cúi xuống nhặt quả bóng rổ bị rơi sang một bên.

Sau đó, anh liếc nhìn rổ bóng cách đó không xa, thực hiện động tác đánh bóng đẹp mắt.

Quả bóng rổ vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không, ném chính xác vào rổ.

"Thình thịch".

Quả bóng nảy trên mặt đất vài lần rồi lăn đi.

“Có cần chứng minh nữa không?” Úc Chu cong môi, nhưng không có ý cười, “Ta không sao.”

Khương Tầm hoàn toàn đơ người tại chỗ.

Úc Chu hài lòng khi thấy đối phương không nói gì nữa.

Sự khó chịu không thể giải thích được do Hạ Thừa Dã gây ra dường như đi theo cú ném bóng rổ, anh vô cùng vui vẻ rời đi.

"Khương Tầm!"

Những người chơi cùng cầm lấy quả bóng rổ mà Úc Chu đã ném đi, chạy đến bên cạnh Khương Tầm.

"Cậu đang choáng à?" Anh ta vỗ nhẹ vai Khương Tầm, người nọ nhìn bóng dáng Úc Chu rời đi, có chút lo lắng, "Đó là người bị thương à? Không đàm phán ổn thoả được sao?"

"Không." Khương Tầm liếʍ liếʍ một cái răng nanh giấu kín, nheo mắt lại, "...... Ta vừa gặp được một người, cảm thấy vô cùng hứng thú.”

"Ta không chơi nữa." Gã quay đầu xua tay, "Buổi chiều có buổi thực nghiệm theo nhóm nhỏ, ta về đi tắm một cái đã."

"Cậu cùng nhóm thực nghiệm với Hứa An sao?" Người nọ đột nhiên có chút xấu hổ, "Cậu có thể hỏi em ấy xem em ấy có nguyện ý cho ta thông tin liên lạc không?"

“Anh thích Hứa An?” Lục lại trí nhớ, Khương Tầm mới nhớ đến người này, gã chỉ nhớ người kia chủ động mời gã vào nhóm nhỏ, có vẻ là một người hiền lành.

Nếu là trước đây, có lẽ gã ta đã cảm thấy không tồi, nhưng người vừa nãy trên sân cỏ dường như đã đánh cắp trái tim gã, khiến sở thích ban đầu của gã bị đảo lộn hoàn toàn.

Không dịu dàng một chút nào, chỉ là một mỹ nhân nhỏ nóng nảy.

“Cậu không thích sao?” Người nọ vòng tay qua vai Khương Tầm, “Hứa An khá tốt, lại hào phóng và trong sáng.”

Khương Tầm cau mày.

"Có thể đi."

Gã không thèm nói chuyện nữa, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi sân bóng rổ.

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến giờ thời gian thực nghiệm theo nhóm.

Trong chương trình khoa học và kỹ thuật của Đại học Q, thực hành đóng vai trò rất quan trọng. Một nửa số đánh giá của khóa học này phụ thuộc vào báo cáo của lần thực nghiệm này.

Người hướng dẫn thậm chí còn phân bổ hai thời gian riêng biệt cho mỗi nhóm sử dụng phòng thí nghiệm, điều này cũng đủ để thấy tầm quan trọng của kì báo cáo thực nghiệm này.

Úc Chu không nghiêm túc tuân thủ thời gian Hứa An đưa ra mà đến phòng thí nghiệm sớm mười phút, tuy nhiên, vừa bước vào cửa phòng thí nghiệm đã lập tức nhận được sự chú ý của mọi người.

Trong nhóm nhỏ có bảy tám người, mỗi người đều có việc riêng phải làm.

Úc Chu lập tức nhận ra, Hứa An đã bắt đầu giở trò với mình.

Quả nhiên.

Hứa An nhìn thấy Úc Chu "khoan thai đến muộn", trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhưng lại lập tức trấn an những người khác: "Không sao đâu, miễn cậu có mặt là được."

Cậu ta mang vẻ mặt đạo đức giả đi tới, nắm lấy cánh tay Úc Chu, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ để mọi người có thể nghe thấy: "Hôm nay cậu đến muộn quá đó, lần sau cậu hãy chú ý đến thời gian nhé. Để mọi người phải đợi cậu là không tốt đâu."