Chương 21



Hứa An cảm thấy nhất định Úc Chu sẽ không dám đối đầu với cậu ta trước mặt nhiều người xa lạ như vậy.

Nhưng, hiển nhiên là cậu nghĩ sai rồi.

Úc Chu hất tay Hứa An ra, giây tiếp theo liền lấy điện thoại di động ra.

“Nhóm trưởng,” anh cố ý nhấn mạnh cái xưng hô này, “Thời gian là cậu gửi cho ta, ta đã đến sớm, chuyện này có thể đổ lỗi cho ta à?”

Úc Chu liếc qua liếc lại, cười như không cười, sau đó còn cố tình nhắc lại lời nói của cậu ta: “Lần sau đừng nhắn nhầm, để mọi người phải đợi là không tốt đâu.”

Sắc mặt Hứa An lúc xanh lúc trắng.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, và phòng thí nghiệm rơi vào không khí im lặng nặng nề.

Đúng lúc này, trong góc bỗng nhiên vang lên hai tiếng vỗ tay lười biếng.

"Không sai, tổ trưởng, lần sau chú ý."

Rất thiên vị Úc Chu.

Úc Chu sửng sốt, nhìn về nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt đột nhiên có chút lo lắng.

Là Khương Tầm.

Tại sao lại là gã?

Hứa An cũng nhìn ra Khương Tầm là người mới mở miệng, sắc mặt vốn đã không tốt, bây giờ càng trở nên khó chịu hơn.

Đây chính là người mà hắn muốn thông đồng, chẳng lẽ Úc Chu còn muốn cướp hắn sao?

Quả nhiên là nhân thú, đúng thật là không biết xấu hổ!

Hứa An không hổ là có tài lừa bịp mọi người bằng kĩ năng diễn xuất của mình, dù trong lòng sắp nổ tung nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhu nhược đáng thương mà khẽ rũ mi, giọng điệu rõ ràng đang vô cùng sợ hãi.

"Vậy... Vậy khả năng là do ta đã lầm, thật xin lỗi." Cậu liếc nhìn Úc Chu một cái, lại cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình như thể đang cầu xin: "Ta không phải cố ý, đừng trách ta."

Trong nhóm thực nghiệm có một số người theo đuổi Hứa An, giờ phút này cũng đang hùa theo cậu ta.

"Đúng vậy, đừng để ý đến chuyện này nữa, miễn là mọi người đều ở đây."

"Hứa An làm trưởng nhóm đã rất mệt mỏi rồi, vô tình nhắc sai thời gian, có thể hiểu được."

“Đừng keo kiệt thế.”

Úc Chu đợi bọn họ mồm năm miệng mười xong mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Được thôi."

Anh thực sự không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ bước đến chiếc ghế trống cuối cùng nơi anh phải ngồi.

Đồng thời, anh ghi nhớ trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ cấp cao, sợ sụp đổ nên không dám tuỳ tiện xé rách lớp mặt nạ của nhân vật chính, nhưng điều đó không có nghĩa là anh dễ bị bắt nạt.

Đây là lần đầu tiên.

Nếu Hứa An dám khıêυ khí©h anh ba lần, anh sẽ dạy cậu ta cách cư xử sao cho đúng là con người.

Nói được làm được.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự vào nhóm, Khương Tầm nhìn Úc Chu đi đến chỗ mình mà tim đập thình thịch.

"Úc Chu phải không?" Khương Tầm lắc điện thoại, "Lần này nên thêm ta làm bạn bè, như vậy thì khi trao đổi tư liệu thực nghiệm sẽ dễ dàng hơn."

Úc Chu không hiểu tại sao con người thuần tuỳ này lại kỳ lạ như vậy.

Vì cái gì nhất định phải canh đúng lúc tâm trạng anh không tốt để tìm anh nói chuyện?

“Nếu có thắc mắc gì xin vui lòng liên hệ với nhóm trưởng.” Úc Chu nhẹ nhàng trả lời, thậm chí không thèm lấy điện thoại ra.

Lại một lần nữa, giống như va phải vách tường, Khương Tầm cảm thấy có chút chán nản.

Tuy nhiên, gia đình Khương từ khi còn nhỏ đã dạy con cháu không nên sợ khó khăn, càng gặp nhiều thất bại thì càng phải dũng cảm hơn.

Khương Tầm nhanh chóng lấy lại sự tự tin và tìm kiếm cơ hội tiếp theo để bắt chuyện.

Cơ hội này rất nhanh đã đến.