Chương 4: Máu của ngươi ngọt (4)

Sau khi Đường Miên Miên phát hiện Kỳ Phong không uống máu, cô cũng không sợ nữa.

Rốt cuộc ,Kỳ Phong cũng không giống ma cà rồng mà cô thấy hôm đó, mặc dù cả người đều lạnh lùng u ám, nhưng ngoài mặt thì rất bình thường. Dù không còn sợ Kỳ Phong nhưng cô vẫn phải làm điều nên làm.

Hệ thống đã nói rằng cô chỉ cần đi theo cốt truyện, cô không cần phải qua đòi hỏi thiết lập của bản thân.

Vì vậy trong tuần này, chỉ cần Trình Lực không động, cô sẽ ngoan ngoãn là học sinh giỏi. Một khi Trình Lực không hài lòng hoặc khinh thường Kỳ Phong, cô sẽ giống như thỏ nhỏ ở dưới móng gấu, đột nhiên nhảy ra ngoài. Giả vờ dùng răng nanh to cắn người.

Khi cảm xúc của Kỳ Phong mãnh liệt nhất, có lẽ là lúc bị Trình Lực khıêυ khí©h cậu, cậu quay đầu nhìn lại. Từ đó về sau, Trình Lực có nhảy bao nhiêu cũng không động, ghế co lại, cúi đầu xuống, chế nhạo tùy ý.

Cậu giống như một con sư tử ngủ say, không để ý đến nanh vuốt của gấu và chỉ thỉnh thoảng nhướng mi liếc thỏ con đàn nhảy cẫng lên khi tâm trạng vui vẻ.

Tuần này, vì cái chết của học tỷ, những người trong trường như chim sợ cành cong. Mắc dù án mạng không xảy ra trong trường nhưng cái chết của một học sinh cũng khiến nhiều đứa trẻ sợ hãi thực sự nhận thức được độ nghiêm trọng của sự việc.

Một số phụ huynh cẩn thận thậm chí còn dành thời gian cho con cái của họ và thậm chí mẹ của Nguyên Doanh sẽ đón cô về nhà mỗi ngày.

Trong tiết học, Kỳ Phong ngồi ở phía sau hơi cúi đầu, ngực hơi phập phồng.

Đường Miên Miên ngồi trước mặt cậu, nghe hơi thở đều đều của cậu, dần dần vô thức thở theo nhịp ấy, trong vòng ba phút, cô cảm thấy hai mí mắt sắp dính lại.

Lư Thiến thấy cô sắp ngủ gật nên đẩy nhẹ cô một cái.

Đường Miên Miên dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Lư Thiến.

Lư Thiến thì thào: "Sau giờ học cậu đi gửi thư tình với tớ."

Đường Miên Miên nén tiếng: "Hả?" khỏi cổ họng, ngơ ngác nhìn Lư Thiến.

Một tuần này, cô đã nghe tên học trưởng trong miệng Lư Thiến không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ cô ấy thật sự thổ lộ.

Trong mắt Lư Thiến, Lê Tông học trưởng là người toàn năng và là người tình hoàn hảo trong lòng tất cả các nữ sinh. Lư Thiến đã yêu thầm anh khoảng nửa năm, sở dĩ không có ý định bày tỏ, nhưng sau sự việc của học tỷ, cô gái này đã hiểu ra một số điều, hiện tại không thực hiện thì sau này không còn kịp nữa.

Lư Thiến theo ý muốn vội vàng chạy ra ngoài khi tan lớp, Đường Miên Miên cũng muốn chạy theo sau đó dư quang cô thức lướt qua phía sau, cô nhẹ nhàng nâng mông, cẩn thận bước ra khỏi chỗ ngồi.

kỳ Phong đã ngủ say trên bàn, bởi vì ngủ quá lâu trên người cậu bị nhiều lớp cỏ bảo phủ, như con sư tử ngủ say trên đồng cỏ, chỉ cần một cử động nhẹ đám cỏ đều rơi xuống...

Cô nhìn buồn cười nhưng không dám động vào cậu nên bước đi nhẹ nhàng, Lư Thiến gọi cô thì cũng nhanh chóng đi theo.

Lư Thiến thắc mắc: "Cậu nhìn thấy gì mà cười vậy?"

Đường Miên Miên cong mắt cười không nói gì,

Lư Thiến lúc này đang cầm bức thư tình trên tay, cô ấy cũng không có tâm trạng nghĩ thêm gì, liền kéo Đường Miên Miên đi thẳng đến phòng học của Lê Tông.

Khi đến lớp của Lê Tông, bạn học cùng lớp nói rằng anh ấy không có trong lớp. Lư Thiến thấy vậy không trách mà lôi cô đi đến chỗ ngoặt cầu thang, nhỏ giọng nói: "Anh ấy không có ở đây lúc này, hẳn là đã bị kéo ra ngoài tỏ tình, hầu như ngày nào cũng vậy."

Đường Miên Miên ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Lư Thiến nói: "Nhìn tớ làm gi, họ có thể thổ lộ tớ thì không sao?"

Đường Miên Miên vội vàng gật đầu. Hai người chúi đầu vào góc tưuơngf, thoáng nhìn thấy một nữ sinh nhuộm tóc đang nói với Lê Tông:

"Mình gửi cho cậu tin nhắn ấy, cậu có hiểu tâm ý của mình không, có thể cho mình một đáp án chính xác được không?"

Lư Thiến thì thào: "Tớ biết học tỷ này, không dễ chọc."

Không dễ chọc sao?

Đường Miên Miên trợn to hai mắt, vươn đầu ra, nhìn thoáng qua móng tay đỏ chót sắc bén của học tỷ. Hả? Thoạt nhìn thực không dễ chọc.

Lê Tông khẽ cúi đầu, mỉm cười khi nghe thấy câu nói ấy: "Tôi xin lỗi, tôi chưa có tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác ngoài việc học."

Màn tỏ tình lại kết thúc trong bi kịch, học tỷ cả giận bỏ đi. Đường Miên Miên nhìn Lư Thiến đầy lo lắng, không khỏi siết chặt tay cô.

Lư Thiến lúc đầu có chút sợ hãi, lúc này bị bàn tay mềm mại của Đường Miên Miên nắm lấy, cô lập tức sống lại, đưa tay xoa nhẹ lên mặt mình, cả người như có điện, ngạo nghễ lao ra.

Đường Miên Miên trốn trong góc, cô không muốn nghe thấy Lư Thiến tỏ tình nên chán nản gõ ngón chân, một lúc sau mới nghe thấy có người nói đùa.

"Có người lại tỏ tình với Lê Tông?"

"Thật tuyệt. Họ đã đến bao nhiêu lần trong tháng này rồi?"

"Có thể không lợi hại sao, lớn lên đẹp trai. Này, cậu có nghe nói chuyện cô gái chết tuần trước không?"

"Nữ sinh đã tỏ tình với anh ấy!"

"...Trời ạ, đừng nói cho tớ biết, tớ đang rất loạn."

Đôi mắt Đường Miên Miên đột nhiên cong lên, miệng nhếch lên, trong lòng như bị một viên kẹo chạm vào. Siết nhẹ cổ, cô không nói được gì, chỉ là có điều gì đó không ổn.

Cô suy nghĩ một lúc và nhìn lén.

Dưới ánh mặt trời, Lư Thiến ngượng ngùng cúi đầu, Lê Tông nhìn cô cười.

Đường Miên Miên nhìn anh ta cẩn thận, không phát hiện ra điều gì không ổn, Hệ thống chỉ cho cô biết thông tin chung về nhân vật chính, nhưng cô không hiểu rõ những nhân vật khác.

Khi đang ngẩn ngơ, Lê Tông đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Đường Miên Miên đột ngột rụt lại như bị kim đâm,,

Cô nhìn mái tóc dựng ngược của mình mà không khỏi nhíu mày.

Một lúc sau Lư Thiến xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe, cô nhìn nhưng có vẻ cô ấy không có vấn đề gì lớn.

Cô tiến đến ôm Đường Miên Miên, vừa khóc vừa nói: "Để tớ ôm một cái." Đường Miên Miên không giỏi an ủi người ta nên vỗ vai cô.

Lư Thiến ngậm lấy lỗ tai cô, mãn nguyện nói: "Ngọt quá.."

Đường Miên Miên dừng tay, khóe mắt cong cong.

Đến chiều tâm trạng của Lư Thiến có vẻ tốt hơn, cô ấy vừa xem phim ma cà rồng hút máu một lúc sau cô hét lên với hoàng tử ma cà rồng trong màn hình.

Trước khi đến lớp, giáo viên Toán gọi Đường Miên Miên và Kỳ Phong ra ngoài lấy đề thi.

Đường Miên Miên vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng mình, giống như tiếng sư tử đang ngáp sau giấc ngủ, cô nhìn lại, Kỳ Phông thản nhiên nhét đề thi vào ngăn bàn, sau đó cầm sữa lên. Từ từ uống từng ngụm.

Đường Miên không thúc giục nhìn chằm chằm cậu.

Tay Kỳ Phong dừng lại, cúi đầu chớp mắt, hộp sữa trong phút chốc đã cạn sạch.

Cậu từ từ đứng dậy khẽ cúi đầu: "Đi thôi."

Hai người cùng nhau đến phòng giáo viên Toán, đi qua dãy hành lang dài, ánh mắt chiếu trên mặt Đường Miên Miên.

Cô đi theo Kỳ Phong từng bước.

Kỳ Phông đút hai tay vào túi quần, hôm nay cậu mặc áo phông màu xám có chất liệu vải rũ, thang tắp, phần eo bị gió cuốn lấy.

Đường Miên Miên khó khăn bước theo Kỳ Phong, lau đi giọt mồ hôi trên mũi.

Kỳ Phong trông có vẻ gầy gò ốm yếu nhưng thật chất cô thấy thể lực cậu rất tốt, bước đi nhanh đến suýt lộn ngược.

Hai người đi đến cửa văn phòng, Kỳ Phong gõ cửa phát hiện bên trong không có người, liền đừng ngoài chờ.

Đường Miên Miên dựa vào tường, cách Kỳ Phong hai bước, cô cúi đầu, nhẹ di chuyển chân.

Kỳ Phong đút tay vào túi lấy ra hộp sữa khác cho ống hút vào miệng.

Đường Miên Miên trợn to mắt, nhìn kỹ túi quần của cậu, gãi đầu không giải thích được.

Một lúc sau, có tiếng nước chảy.

Đường Miên Miên đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô liếc nhìn hai má hơi phồng lên của Kỳ Phong sau đó đưa mắt nhìn cổ họng lên xuống không ngừng của hắn, tò mỏ hòi:

"Bạn học Kỳ Phong... cậu thích đồ ngọt?"

Kỳ Phong ống hút bỏ trong miệng vừa động, mắt rũ xuống, nheo mắt liếc nhìn cô.

Trên hàng lang, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, ngay cả gió cũng không xua bớt đi cái nóng nực này, trên mặt Đường Miên Miên lấm tấm mồ hồi, Kỳ Phong không phản ứng gì, cô cúi đầu, nhìn chân lần nữa.

Làn gió không làm mất đi cái nóng, nhưng nó có thể mang lại vị ngọt vốn bị xem nhẹ.

Mùi hương mang vị ngọt, rất khó để người khác phát hiện, tuy nhiên, đối với ma cà rồng, để tìm thức ăn, bất kỳ mùi nào cũng được khuếch đại mười lần.

Vẻ mặt Đường Miên Miên ủ rũ, chỉ cảm thấy mồ hôi khiến cô như đang ngâm trong hũ đường, vừa ngọt vừa dính nhớp. Cô chỉ muốn về nhà và tắm rửa.

Tiếng cười của giáo viên toán từ xa truyền đến, hình như đang nói chuyện với học sinh khác, Đường Miên Miên kiễng chân lên cũng không thấy ai, cô nói: "Có lẽ thầy toán đã về."

Đương nhiên Kỳ Phong sẽ không đáp, nhưng Đường Miên Miên nghe thấy tiếng thở hổn hển kỳ lạ của cậu.

Cậu đang cúi thấp đầu dựa vào tường, hộp sữa bị cậu bóp chặt, cả cánh tay đều run rẩy, thậm chí sữa còn tràn ra.

Đường Miên Miên nghe thấy tiếng thở của cậu, không giống từ mùi phát ra hình như là từ sau trong l*иg ngực cậu.

Cô ngạc nhiên ngồi xuống để xem xét.

Đôi mắt bị tóc mái che khuất, Kỳ Phong mở hé mắt, nhìn thấy khôn mặt của Đường Miên Miên, liền nhướng mi.

Vào lúc đó, giống như gặp ma cà rồng đuổi theo và gϊếŧ cô, không, một cảm giác đáng sợ tràn ngập trong lòng Đường Miên Miên.

Cô ngồi bệt xuống đất.

Kỳ Phong từ từ đứng thẳng người, cả người giống như cành cây rũ xuống mặt nước trong bóng đêm đang từ từ cúi xuống.

Mông của Đường Miên Miên nhanh hơn cả não lùi về phía sau.

"....Kỳ Phong?"

Kỳ Phong ở gần cô, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, màu da tái nhợt dần đỏ lên, màu đỏ lan dần đến khóe mắt, như huyết hồ đang dâng trào.

Đường Miên Miên ánh mắt chuyển động liên tục, bước chân của thầy Toán cũng dần dần tới, nhưng lại không hề thấy bóng người, không biết tạo sao Kỳ Phong lạo đột nhiên trở nên như vậy, cả người giống như bóng ma mắc kẹt trong vực sâu, cuối cùng cũng chật vật duỗi ra một móng vuốt sắc bén.

Hơi thở lạnh lẽo trên người Kỳ Phong phả vào mặt cô, ánh mắt cậu rơi vào cổ cô, lông mi Đường Miên Miên run lên, toàn thân đều nổi da gà.

Thật lâu, dường như trong chốc lát, Kỳ Phong nhíu mày, giống như đang đè nén gì đó.

Cậu đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đứng dậy, sữa trong tay trào ra khắp nơi, vài giọt văng trên tay Đường Miên Miên.

Cậu mở miệng, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Tôi về trước."

Nói xong liên cúi đầu sải bước đi.

Đường MIên Miên thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cảm tháy cả người cứng đờ, mồ hôi toàn thân đều khô lại. Trước khi đứng dậy, cô nghe thấy thầy giáo dạy Toán hét lên: "Nguyễn Doanh, xảy ra chuyện gì?

Đường Miên Miên khó khăn đứng lên:; "Không, không có gì, em vô tình bị ngã."

Cô vỗ nhẹ lớp bụi bám trên người, nhưng có người đưa cho cô một chiếc khăn.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, thì ra là học trưởng Lê Tông.

Lê Tông cầm lấy đề thi, cười với cô: "Dùng cái này đi."

Đường Miên Miên không thèm trả lời, sắc mặt vẫn tái nhợt, sau khi cảm ơn cô liên vội vàng cầm đề thi giáo viên toán đưa cho,

Sau khi trở lại phòng học, cô đứng ở cửa lớp có chút do dự, nhưng phát hiện Kỳ Phong không có trong đó.

Cô dùng ngón tay gõ gõ trán, cúi đầu ngồi xuống.

Sáng hôm sau, ngay khi Đường Miên Miên vừa đến lớp, Lư Thiến đã chạy đến ôm cô một cái nồng nhiệt.

"Nguyễn Doanh, để tớ nói cho cậu một tin vui, hôm nay học trưởng đã đồng ý lời tỏ tình của tớ."