Chương 5: Máu của ngươi ngọt (5)

Đường Miên Miên sừng số trong giây lát, sau đó từ đáy lòng lòng cảm thấy vui vẻ thay Lư Thiến.

Lư Thiến trong rất hào hứng, kéo Đường Miên Mien nói chuyện tới khi vào lớp, từ việc Lê Tông đồng ý với cô ấy như thế nào, đến bọn họ về sau sẽ đi hẹn hò ở đâu, nơi nào trong trường thích hợp để chơi.

Thời điểm nói đến chủ đề hẹn hò, khuôn mặt cô ấy nổi lên chút ngại ngùng.

Đường Miên Miên thấy cô âu với vẻ mặt ủ rũ, từ khi sinh ra cô đã không boeéu nhều về mặt tình cảm, sự hiểu biết của cô về gia đình, tình bạn thậm chí cả tình yêu chỉ từ góc độ người đừng xem, vì vậy, nhìn Lư Thiến vô cùng tò mờ cà phấn khích. Đó là sự tò mò, "Tình cảm có thực sự quan trọng đến vậy? Theo quan điểm của cô, không có gì quan trọng hơn là trở nên mạnh mẽ, hơn tất cả, trong thế giới của yêu quái, nếu ngươi không mạnh ngươi tất sẽ chết.

Ngoài ra, thật khó có thể tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ yêu đương giống Lư Thiến.

Lư Thiến thở dài: "Sao cậu lại thế này, cậu chưa yêu bao giờ?"

Đường Miên Miên thật thà lắc đầu.

Lư Thiến bày ra vẻ mặt của người đã từng trải, chỉ bảo cô: "Chuyện này sao có thể, cậu lớn như vậy còn chưa yêu bao giờ, nói ra sẽ khiến người khác cười nhạo."

Nói xong Lư Thiến lấy điện thoại di động ra, cả màn hình và màn hình khóa đều là những bức ảnh từ xa của Lê Tông, cô nàng xoa mặt: "Nhưng không sao, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết."

Đường Miên Miên không nhận ra biểu hiện khoe khoang vụиɠ ŧяộʍ này, vì vậy cô vẫn mỉm cười, nhìn cô ấy.

Khi chuông vang lên, mọi người về chỗ ngồi.

Kỳ Phong chậm rãi trở lại chỗ ngồi Đường Miên Miên ngẩng đầu liếc cậu một cái, nụ cười hơi giảm.

Cô không biết ngày hôm qua Kỳ Phong xảy ra chuyện gì, cứ như bóng ma cuối cùng cũng tìm được một kẽ hở và bắt đầu dùng răng và móng vuốt vùng vẫy thoát ra ngoài, định nuốt mọi thứ.

Sự việc này cùng cho Đường Miên Miên một hồi chuông cảnh báo, ma cà rồng chính là ma cà rồng, sẽ không vì vẻ ngoài vô hại của cậu mà coi như không có chút lực sát thương nào.

Chủ nhiệm lớp ho khụ một tiếng rồi yêu cầu học sinh mở sách. Chủ nhiệm lớp 2, 3 dạy tiếng Anh ngày thường ăn mặc thời thượng, nhưng lại rất đẹp mắt và chỉn chu, ánh mắt sắc sảo khiến cả lớp đứng ngồi không yên. Ngay cả kỳ Phong ngày thường chỉ biết ngủ cũng uể oải ngồi dậy, nheo mắt nhìn bục giảng.

Sắc mặt Kỳ Phong còn tái nhợt hơn ngày hôm qua, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu li ti trên mặt, miệng còn dính chút máu. Dù nhìn lên bục giảng nhưng gương mặt vẫn ủ rũ, toàn thân đều nói không muốn giao tiếp với bên ngoài.

Chủ nhiệm lớp viết một loạt lên bảng đen, Đường Miên Miên nhìn đến chóng mặt, chỉ cảm thấy hai mắt run lên với những ký hiệu này.

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy ánh mắt của Đường Miên Miên chăm chú suốt buổi học, thấy ánh mắt sáng lấp lánh, cô còn nghĩ là nghe giảng thật, không ngờ khi gọi tên cũng chỉ biết nhìn người khác bằng đôi mắt sáng lấp lánh ấy.

Cô giáo không nhịn được gõ lên bục giảng: "Nguyễn Doanh, em đừng nghĩ mình bán manh thì tôi sẽ không phạt em!"

Đường Miên Miên: "?"

Giáo viên chủ nhiệm thở dài một hơi, cô ho nhẹ rồi lên tiếng: "Sau khi tan học hãy hỏi bạn của em, lần sau tôi sẽ hỏi lại em câu này." Cô hất cằm về phía sau, "Phía sau không phải có sẵn sao? Kỳ Phong, cậu học giỏi như vậy nhưng đừng chỉ quan tâm bản thân, giúp đỡ bạn khác học tập nhé."

Kỳ Phong nhướn mi, không nói chuyện.

Cũng may giáo viên chủ nhiệm biết cậu tính cách như vậy, cũng không tức giận, chỉ nhấn mạnh lần nữa: "Nguyễn Doanh, Kỳ Phong, em có nghe thấy không?"

Đường Miên Miên gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên. ngồi xuống, như lúc ban đầu, khóe mắt cụp xuống.

Nếu cô không biết gì về Toán học, thì tiếng Anh lại càng khó hơn với cô, cô cũng muốn học tập thật chăm chỉ nhưng không thể tìm ra cách hiểu. Nếu Kỳ Phong dạy cho cô, đó lại là điều viển vông.

Lư Thiến thì thầm với cô: "Đừng sợ sau giờ học tớ sẽ dạy cậu."

Đường Miên Miên lắc đầu, Lư Thiến không dạy thì trước đây não cô cũng chỉ như dòng nước chẳng tiếp nhận thứ gì.

Lư Thiến trầm giọng nói: "Cậu phải làm sao đây, với tính tình của Kỳ Phong...Tớ sợ cậu ta sẽ không dạy."

Đường Miên Miên cắn cắn môi, chậm chạp cúi đầu xuống. Cô dường như đang bị ngâm trong cốc nước, cả mái tóc đều mềm mại.

Lư Thiến đồng cảm, không thể không đưa tay sờ sờ tóc cô vào lúc này.

Ngay khi tiếng chuông báo hết giờ học, Lư Thiến định dọn ghế đẩy sang nhưng không ngờ lại nhìn thấy bóng người cao lớn của Lê Tông đang dựa vào khung cửa, mỉm cười gật đầu với những bạn học đi qua.

Anh ấy cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, chỉ cần nghiêng người vô tình cũng có thể thu hút vô vàn ánh mắt.

Lê Tông đưa mắt nhìn về phía Lư Thiến, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt Lư Thiến lập tức đỏ bừng.

Đường Miên Miên nhận thấy ánh mắt anh ta quét về phía sau, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.

Cô nhìn lại, nhìn thoáng qua ánh mắt của Kỳ Phong, cô sợ tới mức cái mông sắp lộn ngược.

Kỳ Phong hơi cúi đầu, hai tay bắt chéo về phía bàn học, nhưng đôi mắt chẳng khác gì động vật ăn thịt trong đêm đen, tùy ý nghiêng người, liếc nhìn không chút cảm xúc, ánh mắt dừng ở cửa, sau đó cậu nhắm mắt không quan tâm.

Chỉ là trong chốc lát, Đường Miên Miên vẫn bắt được vẻ chán ghét lóe lên trong mắt.

Giống hệt như một con sói xám đi qua khịt mũi với một con chó săn vô lương tâm , có chút thờ ơ chán ghét.

Đường Miên Miên chắc chắn cậu ấy đang nhìn Lê Tông.

Lê Tông không ngừng nhìn chằm chằm Kỳ Phong, đôi mắt hơi híp lại, nụ cười nơi khóe miệng bớt dần, rõ ràng khiến người khác cảm thấy rạng rỡ nhưng lại khiến Đường Miên Miên ớn lạnh sống lưng.

Lúc này, Trình Lực mang theo bóng rổ bước vào lớp, nhìn thấy Lê Tông đứng ở cửa, bị một đám người đông như vậy vây quanh, lập tức trầm mặt:

"Ai vậy, sao không có mắt mà đứng chắn giữa cửa?"

Lê Tông cau mày, anh nhìn Trình Lực, thu lại biểu tình trên mặt: "Thực xin lỗi."

Nói xong anh nghiêng người.

Trình Lực nhận ra Lê Tông, cậu ta thường chướng mắt mấy tên "tiểu bạch kiểm" này nhất, vì vậy cậu ta cười nhạo, đυ.ng mạnh vào Lê Tông và đi qua.

Lê Tông dừng lại, anh ta quay đầu lại, không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt anh, chỉ đưa tay lau vết bẩn trên vai, sau đó quay đầu lại khẽ mỉm cười với Lư Thiến.

Đường Miên Miên nhìn Lư Thiến, Lư Thiến đã háo hức chạy ra ngoài.

Cô bắt tay Lư Thiến theo bản năng.

Lư Thiến kinh ngạc cúi đầu: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Miên Miên mở miệng nhưng không biết phải nói gì, những suy nghĩ trong đầu cô rối tung, những lo lắng không thể nào giải thích được, càng không tìm ra được nguồn gốc của những cảm xúc này... Có thể là trực giác sinh ra càng đơn giản thì càng chính xác, nhưng trực giác này cô không thể tìm được cơ sở, không tài nào nói rõ được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Miên Miên đỏ bừng, miệng mấp máy không nói được gì, hai má phồng lên vì tức giận.

Lư Thiến hình như đã hiểu lầm gì đó, đưa hai ngón tay véo hai má phồng lên.

"Đừng quá lo lắng. Tớ không phải người trọng sắc khinh bạn, tớ sẽ quay lại ngay. Cậu ngoan ngoãn ở trong lớp nhé."

Nói xong, cô ấy rút tay ra, chạy nhanh khỏi lớp.

Đường Miên Miên cố vươn người nhìn xung quanh, Lê Tông liếc mắt một cái nhìn thấy tầm mắt của cô, khẽ cười với cô rồi đưa Lư Thiến đi.

"Ngồi xuống."

Đường Miên Miên sửng sốt, vô thức quay đầu lại.

Kỳ Phong nâng mắt nhìn cô:"Sách."

"Sách?"

Kỳ Phong: "Sách tiếng anh."

Đường Miên Miên sửng sốt, do dự đưa sách tiếng Anh của mình.

Kỳ Phong tình cờ mở ra, phát hiện bên trong có chỗ đánh dấu dày đặc, những chú thích được ghi chép gọn gàng.

"Câu hỏi nào không làm được?"

Đường Miên Miên vẻ mặt ủ rũ nhìn cậu, có chút không phục, đây là....giảng đề cho cô sao?

Tất cả mọi người đều biết Kỳ Phong là người lạnh lùng lại u ám nhất, cậu thương ngủ mê man, huống hồ là bạn học, thậm chí giáo viên cậu cũng không thèm nhìn đến. Nếu cậu học không tốt, có thể không tiếp tục ở lại trường được.

Nhìn cậu chàng luôn ủ rũ này định bắt chuyện với cô? Không cần nhìn, cô cũng đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người.

Kỳ Phong nhướng mắt, khóe miệng mấp máy:

"Ngồi xuống."

Đường Miên Miên theo phản xạ ngồi xuống, mông chạm ghế lên nảy lên, nhìn về phía cửa.

Kỳ Phong cúi đầu lật một trang sách: "Nếu có thời gian lo lắng cho người khác, tốt nhất là lo lắng cho chính mình."

Nói xong lật trang sách, nói nhỏ: "Bây giờ là ban ngày."

Đường Miên Miên rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô suy nghĩ cẩn thận. Sau khi suy nghĩ lại, đúng vậy, giờ là ban ngày, cho dù có chuyện gì xảy ra với học trưởng Lê Tông cũng không thể rõ ràng như vậy được. Huống chi tất cả đều chỉ là suy đoán của cô, chính mình cũng không nói rõ. Sao có thể hỏi Lư Thiến?

Kỳ Phong lấy bút ra, hỏi lại: "Câu nào không làm được?"

Đường Miên Miên hoàn hồn, cô liếc mắt nhìn lén, cùng không nói gì.

Kỳ Phong rũ mắt, dường như nói một câu rất nhẹ: "Có vẻ đều không được."

Đường Miên Miên gập ngón tay hơn rối rắm một chút.

Nếu Kỳ Phong không phải vì tính cách quái gở, cậu thực sự thích hợp làm giáo viên, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra điểm yếu của Đường Miên Miên, không có giải thích nguyên nhân cho cô, mà trực tiếp áp dụng công thức, Đường Miên Miên không cần hiểu cách làm. Nó dễ dàng hơn trình bày chính xác.

Đường Miên Miên luôn rất nghiêm túc, nghe xong cô quên mất mình đang ngồi trước mặt một con ma cà rồng rất ngụy trang, ánh mắt cô dán chặt vào mặt Kỳ Phông, nghe anh nói nghiêm túc nhớ kỹ. Ghi chú.

Kỳ Phong nhường mi, tay cầm bút dừng lại một chút.

Đường Miên Miên cầm bút viết liếc mắt một cái, ngón tay có chút trắng bệch. Ngón tay cô không quá dài, đầu ngón tay tròn trịa và mềm mại, bộ dạng biết như hệt như một tiểu màn thầu cầm bút, chậm chạp viết trên giấy.

Kỳ Phong nói rất nhanh, cô theo không kịp, trong lòng bàn tay toát mồ hôi, có chút ngọt ngào, giống như chiếc kẹo vừa lấy ra khỏi nồi.

Kỳ Phong nghiêng đầu nói chậm lại, xoay bút ở đầu ngón tay, lưu luyến cọ cát. Mỗi lần cọ xát đầu bút và trang giấy, mang theo một chút cảm xúc không rõ ràng.

Nghe thấy giọng nói càng ngày càng chậm của cậu, Đường Miên Miên vô thức ngẩng đầu.

Kỳ Phong một tay chống cằm, miệng hơi hé, đôi mắt cụp xuống, lông mi dài như cánh quạt phủ bóng lên gương mặt.

Đường Miên Miên nương theo ánh mặt cậu và phát hiện ánh mắt ấy đang nhìn về ...tay cô.

Như thể bị bỏng, cô giật mạnh tay lại.

Kỳ Phong nhướn mi hỏi: "Cậu giật mình cái gì?"

Đường Miên Miên đỏ mặt lắc đầu, thế nào cũng không chịu duỗi tay ra.

Đôi mắt Kỳ Phong hơi nheo lại, cậu suy nghĩ một lúc rồi dùng ngón tay chỉ vào sách: "Chép chữ này một trăm lần."

"....Hả?"

Kỳ Phong đưa bút ra hiệu cho cô viết ngay.

Đường Miên Miên không muốn viết lắm, cậu nhìn cây bút rồi nhìn tay cô lắc đầu.

Lặng im một hồi.

Kỳ Phong đứng thẳng người, lấy hộp sữa trên bàn vỗ xuống trước mặt cô.

Đây là .... thương lượng sao?

Ba giây trước khi đến lớp, Lư Thiến bước vào lớp với nụ cười trên môi, hình như buổi hẹn hò ngày hôm nay cô ấy rất vui.

"Cậu uống gì vậy? Còn lau miệng?"

Đường Miên Miên lau miệng, dùng lưỡi liếʍ vết sữa: "Không có gì...."

Lúc này Lư Thiến rất vui, không bận tâm đến chuyện vặt vãnh này. Cô ấy cười toe toẹt nói: "Nguyễn Doanh, để tớ nói cho cậu nghe lần này ra ngoài cùng Lê Tông, những nữ sinh khác quá ghen tị.. Họ theo dõi tới suốt một buổi. Cho dù đánh chết họ cũng không bao giờ nghĩ rằng lê Tông sẽ cùng tớ ở bên nhau."

Sau mười phút nghe cô ấy nói người khác ghen tị với mình ra sao, Đường Miên Miên không khỏi mở lời: "Học trưởng...anh ấy có nói gì không?"

Lư Thiến lắc đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, chợt nở nụ cười: "Anh ấy nói tối mai mời chúng ta ăn tối."

Ăn cơm?

Đường Miên Miên lắc đầu từ chối.

Lư Thiến cho rằng cô đang suy nghĩ điều gì đó, liền vỗ vai cô: "Đừng lo lắng, tớ không phải người suy nghĩ nhiều đâu, tớ nới với anh ấy cậu đã có người trong lòng rồi. Khi nào thực sự tán được Trình Lực thì mới thôi. Chúng ta cùng nhau đi một lần."

Đường Miên Miên bối rối gật đầu.

Nói đến Trình Lực, ngày hôm sau hắn ta xảy ra chuyện.