Chương 3: Máu của ngươi ngọt (3)

Không thể nói rõ cảm thụ gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, loại cảm giác này làm cô nhớ trước kia, cô bị thỏ tinh truy bắt, chạy đến một nhà xưởng bỏ hoang để trốn, lúc ấy thỏ tinh ở bên ngoài dùng âm thanh mê hoặc nói: “Tiểu kẹo bông gòn, đừng trốn nữa, xuất hiện đi, để ta một ngụm một ngụm xé ngươi......”

Âm thanh ấy, ngữ khí ấy đến nay cô đều nhớ rõ rành mạch, tuy rằng cuối cùng cô cũng thành công chạy thoát, nhưng cô đều có bóng ma sợ hãi với những sinh vật có thực lực.

Đường Miên Miên chưa bao giờ đối mặt chính diện với sợ hãi, càng đến tuyệt cảnh cô ngược lại có thể tạo ra một chút “Nước đường” chống đỡ bản thể trong hư không, cô chính là không biết.

Giống hệt như tiếng cười ngoài xưởng hoang ấy, nhìn không thấy, sờ không được, khiến cô chết tại nơi ấy.

Hiện tại cũng như vậy, cô quay đầu lại, nắng chiều đã tắt, không có một bóng người, nhưng cô có thể cảm nhận được một cỗ áp lực, giống như vết ố ảnh chụp cũ, lộ ra cỗ âm hàn không nói rõ.

Đường Miên Miên chần chờ đặt chân ở chỗ ngoặt, cô hít sâu một hơi, trấn an bản thân, có lẽ là mình đang ảo giác, chỉ là một ngõ nhỏ bình thường, không có gì ghê gớm.

Cô thử nâng lên một chân, đạp lên trên mặt đất, phát hiện không có gì động tĩnh, mìm môi co chân chạy.

Chạy qua hai chỗ ngoặt, cô đột nhiên cảm thấy khác thường, ở phía sau cô giống như có sinh vật không tên bốn chân ở trên tường, mặt tường, thanh âm khua chiêng gõ mõ đập vào màng nhĩ cô.

Đường Miên Miên hô hấp trở nên dồn dập lên, cô cảm giác được sau lưng là cỗ hàn ý càng lúc càng lớn, từng sợ lãnh khí phun trên từng lông tơ.

Cô hít sâu một hơi, một tay nắm chặt quai đeo cặp sách, mày nhăn lại một cái xoay người đột nhiên vung.

Phanh một tiếng, chỉ nghe được một tiếng nghẹn ngào thét chói tai, Đường Miên Miên hoảng hốt thấy một cái bóng đen bị đánh trúng, nó lảo đảo một chút, tiếp tục mở ra mồm máu to tướng hướng cô đánh úp, mùi máu tanh đánh sâu vào khoang mũi.

Đường Miên Miên nhắm mắt lại, nâng lên chân một đá, chỉ nhìn thấy bóng đen đột nhiên quay cuồng, ở trên tường vừa giẫm, vừa trở tay vọt lên.

Cô kịch liệt thở dốc, đột nhiên lui ra phía sau nửa bước, cuống quít dùng cặp sách che mặt.

Trong nháy mắt, cô nghe được cặp sách phát ra tiếng bị xé rách, sách vở lộn xộn rơi đầy đất.

Đường Miên Miên thở dốc một tiếng ngồi dưới đất.

Bóng đen lại giương nanh múa vuốt xông tới, gào rống liên tục, Đường Miên Miên lập tức quay cuồng, lúc ngẩng đầu, không thấy được bóng đen, chỉ nghe đến một tiếng sắc nhọn mà lại dồn dập tru tréo.

Cô nhăn mày.

Âm thanh giống như bị siết cổ, hỗn loạn phẫn nộ và hít thở không thông, Đường Miên Miên trừng lớn mắt, chỉ nhìn đến một đôi tay ở chỗ ngoặt trên tường để lại một vết cào lớn, bị một sức mạnh cường đại mạnh mẽ túm đi, giãy giụa không cam lòng.

Đường Miên Miên phập phồng, cô chạm vào dấu vết trên tường, nhẹ nhàng mà nhíu mày.

Ngày hôm sau buổi sáng, cô héo rũ đi học, tiến vào lớp, phát hiện phần lớn bạn học có sắc mặt không đúng, như là có mây đenche phủ, so nàng còn uể oải ỉu xìu hơn.

Cô mới vừa ngồi ở ghế trên, Lư Thiến ngồi bán trước hưng phấn mà thò qua nói: “Nguyễn Doanh, cậu có nghe nói? Học tỷ cao tam trường ta buổi sáng hôm nay bị phát hiện chết ở ngõ nhỏ......”

Đường Miên Miên quay đầu lại, khóe mắt hơi hơi hướng về phía trước trừng lớn một ít.

“Đã chết?”

Lư Thiến nói: “Đúng vậy, chính là đã chết, lúc phát huyết người chỉ còn một nửa máu, nghe nói đôi mắt trừng rất lớn, như là thấy cái gì rất khủng bố.”

Nói tới đây, Lư Thiến nhịn không được rụt một chút bả vai: “Tớ cho rằng chuyện này cùng chúng ta không có quan hệ gì, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.” Cô nàng hừ một tiếng: “Cảnh sát làm cái gì thế không biết?”

Đường Miên Miên lật tay, cô nhìn cặp mình có chút sững sờ.

Đường tinh cũng không phải không chết, chẳng qua Đường Miên Miên thành tinh thời gian còn ngắn, ngày thường cũng tận lực tránh được nên tránh, đến nay mới không chính diện đối mặt với cái chết.

Tới rồi thế giới này, cô mới hiểu được trước đây mình vô tư như thế nào.

Tử vong, một khi chân chính thành yêu, không thể không đối mắt.

Đường Miên Miên hỏi: “Lư Thiến, cậu có biết ma cà rồng có hình dáng như thế nào không?”

Lư Thiến sửng sốt: “Như thế nào mà cậu lại cảm thấy hứng thú?” Cô lấy ra di động, tìm ra mấy bộ poster điện ảnh cho Đường Miên Miên xem: “Giống như này, chắc là không khác nhau lắm, sắc mặt tái nhợt, tính tình lạnh băng, ban ngày giả dạng làm người thường, buổi tối ra ngoài hút máu.”

Vừa nghe lời này, Đường Miên Miên theo bản năng nhìn về phía sau.

Lư Thiến vừa thấy bộ dáng này của cô, nhịn không được cười lên một tiếng: “Cậu nghĩ gì thế, nếu thật sự có quỷ hút máu cũng không tới lượt Kỳ Phong, cậu nhìn bộ dạng của cậu ta đi, tớ đẩy một cái liền ngã làm sao có thể là quỷ hút máu, đưa cậu ta tới cửa quỷ hút máu có khi lại ghét bỏ hắn gầy khô.”

Nghe được lời này, Đường Miên Miên mặt đột nhiên cứng lại, gượng gạo cười một tiếng.

Lư Thiến nhéo một chút nàng mặt: “Cậu cười cái gì?”

Đường Miên Miên lắc đầu, cô cúi đầu nhìn thoáng qua cặp mình, thu liễm ý cười, phồng má.

Cô còn nhớ rõ “Quái vật” ngày hôm qua không có màu da tái nhợt, cũng không có khí chất lạnh băng, nó chỉ là một sinh vật hút máu, không hề có lý trí, Lư Thiến nói một chút cũng không giống.

Lư Thiến chú ý tới cặp sách, lập tức thay đổi đề tài: “Cậu đổi cặp sách? Không như là đồ cũ? Cái mới đâu?”

Đường Miên Miên sửng sốt một chút, cô sờ sờ cặp vải, nhẹ giọng nói: “Hỏng rồi.” Cái cặp sách kia đã hư đến không thể dùng, mẹ Nguyễn Doanh để cô dùng tạm cặp sách cũ, vừa thấy cái cặp này cô liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không khỏi nhíu mày.

Lúc cúi đầu, cảm giác bên người tối sầm, cô vừa nhấc đầu, liền thấy Kỳ Phong cúi đầu, từ bên cạnh cô đi qua.

Cậu hôm nay vẫn mặc đồng phục to rộng,tay áo dài đến tận ngón tay cái, chỉ lộ ra bốn đầu ngón tay tái nhợt, hơi hơi cong eo thoạt nhìn lùn mấy cm.

Đường Miên Miên theo bản năng đem chân thu hồi đi, cô cúi đầu, mắt nhìn mũi chân.

Bên cạnh, Trình Lực ngồi xuống, trong miệng hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Kỳ Phong một cái. Kỳ Phong tựa hồ đối với vấn đề này không để ý chút nào, Đường Miên Miên thậm chí còn không nghe ra hô hấp của cậu có chút biến hóa gì.

Chỉ chốc lát, còn có thể nghe thấy tiếng cậu uống “nước”.

Một tiếng một tiếng, không nhanh không chậm.

Đường Miên Miên nghe thấy âm thanh này, tưởng tượng cảnh hút máu.

Đường Miên Miên đen mắt, cô vừa định quay đầu lại, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một âm thanh.

Cô sợ tới mức một cái giật mình, thân thể nghiêng về phía trước, toàn thân mềm nhũn.

Trình Lực ở trên chỗ ngồi đạp ghế đứng lên, có vẻ tức giận, lại đạp bàn một cái, cuối cùng trừng mắt nhìn Kỳ Phong đùng đùng đi ra ngoài.

Hắn nghẹn một hơi, từ hôm qua lúc chủ nhiệm tìm gặp sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lên, lúc này thấy Kỳ Phong đến, có thể kiêng kị lời chủ nhiệm lớp, không dám đánh, cũng chỉ có thể đập đồ vật tỏ vẻ bất mãn.

Trình Lực ném cánh tay, Đường Miên Miên lại không có dũng khí nhìn Kỳ Phong.

Tiết học đầu tiên là Toán, vốn dĩ hôm nay mọi người đều mệt rã rời, lại phải học môn tốn sức, lớp hơn một nửa học sinh đã không kiên trì được nằm gục trên bàn, phần học sinh còn lại đang cố gắng trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bảng đen, thực tế hồn đã bay khỏi lớp học, chỉ có một bộ phận nhỏ học sinh là thật sự nghe giảng bài, còn hiểu được chút ít bài giảng.

Đường Miên Miên chính là phần nhỏ học sinh kia.

Cô tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng khiến thầy giáo rất vui, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn lão sư, cả tiết học đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn, khiến lão sư dạy Toán lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc có cảm giác thành tựu, một tiết liền khen cô vài câu .

Đường Miên Miên tuy rằng banh mặt, nhưng vẫn là mừng rỡ đung đưa ghế, đuôi mắt đều nhếch lên.

Sắp tan học thời điểm, lão sư bọn trẻ đều mệt mỏi, cho nghỉ ngơi mười phút.

Tất cả mọi người yên lặng một chút, âm thanh thở dài nghe rõ một mồn.

Không, Đường Miên Miên chỉ nghe thấy hô hấp của Kỳ Phong rõ mồn một.

Kỳ Phong hô hấp chậm lại, giống như cậu khác biệt với mọi người,cật lực làm giảm mức tồn tại của mình.

Cậu hình như đang ngủ......

Đường Miên Miên ngừng thở, lặng lẽ quay đầu lại. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến hộp “Sữa bò” của Kỳ Phong .

Trán cậu tì lên cánh tay phải, tay trái đặt trên bàn, trong tay còn nắm hộp sữa đang uống dở, đường cong sống lưng trên dưới phập phồng, như bóng đêm buông xuống sau núi. Mái tóc cậu hơi dài, có thể chạm đến mặt bàn, ngẫu nhiên bị gió thổi, mới có thể nhìn thấy vầng trán cao trắng nõn.

Đường Miên Miên gắt gao nhìn chằm chằm hộp sữa bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, cô vô cùng muốn biết, Kỳ Phong có phải đang uống máu, nếu không phải thì có phải là uống sữa không? Ma cà rồng thật sự có thể ăn đồ ăn của loài người?

Nghi vấn trong lòng càng lúc càng nhiều, một lớp mồ hôi ngọt toát ra ở quai hàm.

Tầm mắt Đường Miên Miên dừng ở trên tay Kỳ Phong, tay cậu thon dài, trắng nõn, đầu ngón tay thực ngắn, một chút không giống ma cà rồng hút máu ngày hôm qua, tầm mắt cô tự nhiên gần miệng cậu, không biết có phải do ảo giác hay không,ô nhìn thấy một vết sẹo nhàn nhạt, dài dài, hình như mới mọc ra thịt non.

Cô chỉ cảm thấy có chút không đúng, không nghĩ nhiều.

Nàng không nghĩ cậu ăn thịt người, chỉ nghĩ đem ống hút rút ra một chút, nhìn xem chất lỏng trong hộp sữa có màu đỏ tươi hay không.

Đường Miên Miên chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay vừa chạm vào ống hút, mu bàn tay căng thẳng.

Cô hoảng sợ, theo bản năng mà ngẩng đầu.

Kỳ Phong không biết khi nào mở mắt, thần trí còn chưa thanh tỉnh, nửa híp mắt nhìn Đường Miên Miên, tròng mắt chậm rãi nhìn một vòng từ mặt cô tới hộp sữa bò trong tay.

Lần thứ hai bị bắt được.

Đường Miên Miên sửng sốt. Cô căng mặt, mặt vô biểu tình nhìn lại, nhưng màu đỏ đã bò lên cổ như một tên trộm bị bắt gặp, bên ngoài nhìn không ra cái gì, thực ra chỉ nhìn một lúc đã hiểu rõ.

Kỳ Phong hơi hơi nghiêng thân thể, mắt hơi mở, tay trái cầm sữa bò, tay phải nắm chặt tay Đường Miên Miên ánh nắng buổi sáng hắt lên sườn mặt cậu, hai tròng mắt đều phát sáng.

“Làm gì?”

Âm thanh cậu còn mang chút buồn ngủ khàn khàn.

Đường Miên Miên nhanh chóng lắc đầu, cảm giác toàn bộ cánh tay đều hóa đá.

Do thể chất của cô, tay cô mềm mại, bị Kỳ Phong nắm ở lòng bàn tay, phảng phất nắm một túm bông, dùng sức một cái có thể nắm chặt, Kỳ Phong ngón tay hơi hơi vừa động, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nửa ngày sau mới buông ra.

Tay Đường Miên Miên bị buông ra, cô dựa vào bàn mình, ra vẻ lâm vào đại địch mà nhìn cậu.

Kỳ Phong nhíu mắt. Cậu chậm rãi thu hồi tay,không chút rối rắm về chuyện này, một tay đem khóa áo đồng phục kéo xuống phía, rút ra cánh tay phủ lên trên người, che hơn nửa khuôn mặt.

Đường Miên Miên cật lực đem mình ép lên mặt bàn, ngực phập phồng liên tục. Cô thấy Kỳ Phong hình như lại ngủ, trộm thở ra một hơi.

Đột nhiên, cô thấy Kỳ Phong ngẩng đầu, ở bàn học sờ mó, tùy tay ném về phía cô một cái.

Đường Miên Miên bị ném giật bắn mình, cô nhanh tay tiếp được. Cúi đầu nhìn trong lòng bàn tay rõ ràng là một hộp sữa.

Cô sửng sốt, lại đi nhìn lên, Kỳ Phong đã nhắm mắt lại.

Lư Thiến nghe được quay đầu lại: “Nguyễn Doanh, cậu cầm cái gì?”

Đường Miên Miên lại nhìn thoáng qua Kỳ Phong, Kỳ Phong chỉ chừa cho cô một bóng lưng.

Đây là..... Cho rằng cô thèm sữa bò?

Đường Miên Miên cắn môi, cô đem ống hút cắm vào, dùng cái mũi ngửi ngửi, không có gì mùi tanh, vì thế nhẹ nhàng hút một ngụm.

Lư Thiến nhìn thấy bộ dạng của cô, như là lần đầu tiên uống không khỏi trêu đùa nói:

“Uống ngon sao?”

“......” Đường Miên Miên đột nhiên trừng lớn mắt: “Là rất ngọt!”

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon