Chương 5

Có thứ gì đó trong găng tay của đối thủ.Tên Hổ Gầy trước mặt cười toe toét với anh, nhe hàm răng thối ra... rồi lại vồ về phía anh.

Ngay lập tức, hơi thở trên người Diệp Nam Vỹ thay đổi.

Khản giả bên dưới vốn là cảm thấy có chút nhàm chán bởi vì hai người luôn là một bên tấn công một bên phòng thủ, nhưng trên võ đài bầu không khí nháy mắt liền thay đổi.

Hổ Gầy vẫn tấn công dữ dội, nhưng con sói cô độc kia lại không phòng thủ nữa, mà tiến lên đón lấy, xoay người, lợi dụng khẽ hở nhỏ nhất tránh được nắm đấm của Hổ Gầy, rồi đấm trả một đấm vào thái dương của hắn.

Đây thật sự là một động tác tàn nhẫn.

Đám đông bên dưới đột nhiên cổ vũ và hét lên điên cuồng, đặc biệt là kẻ tàn nhẫn lại là con sói cô độc thường không so đo này.

Đầu của Hổ Gầy lắc dữ dội, hắn hơi choáng váng. Trước khi hắn kịp phản ứng lại, Diệp Nam Vỹ đã đá hắn ta xuống đất.

Xung quanh vang lên tiếng reo hò, la hét... nhưng vào lúc này, mọi người lại nhìn thấy con sói đơn độc tiếp tục đuổi theo và tấn công.

Người thanh niên trên võ đài vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt tràn ngập sát khí chưa từng thấy....

Chị Lâm cũng ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng đứng lên: "Đây không phải ngõ cụt sao? Hắn đang làm gì vậy?"

Trọng tài bước tới ngăn cản anh lại, nhưng trước khi hắn đến gần, Diệp Nam Vỹ đã nắm được cánh tay của Hổ Gầy, xoay lại và chộp lấy.... một cái búng tay, cánh tay của Hổ Gầy đã bị đánh gãy, cẳng tay bị bẻ ngược ra đằng sau, cảnh tượng xương gãy khiến người xem kinh hoàng.

Trọng tài thổi còi một cách thô bạo, nhân viên bảo vệ bên cạnh lập tức bước lên phía trước, lúc này mọi người thấy thanh niên đang cởi găng tay của Hổ Gầy ra, tháo găng tay ra, lấy ra một tấm thép.

Mọi người sửng sốt trong giây lát, rồi bắt đầu la ó, lăng mạ, ném những thứ trên tay về phía Hổ Gầy đang ôm tay kêu gào.

Đánh hay lắm....

Chị Lâm sau khi bình tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoá ra Hổ Gầy đã tự mình làm những chuyện bẩn thỉu, bị đối thủ phát hiện, chính là tìm đường chết. Dù sao trong găng tay có một tấm thép, chính là muốn đi đánh chết người.

Bạn muốn mạng của người khác, người khác cũng muốn mạng của bạn.

Hổ Gầy sau này đừng mong kiếm bát cơm ở nơi này. Một khi đã phá vỡ quy tắc, ba cô sẽ không để cho Hổ Gầy rời khỏi đây.

Ba của chị Lâm là ông chủ của võ đài quyền anh này.

Lúc này Diệp Nam Vỹ đã từ trên võ đài đi xuống.

Chị Lâm vẻ mặt quan tâm đi tới: "Làm sao vậy, có bị thương không?"

Diệp Nam Vỹ lắc đầu, nắm chặt bàn tay bị thương của mình thành nắm đấm, không để ai phát hiện."

"Không bị thương là tốt."

Nói xong, chị Lâm quay đầu lại nói với vệ sĩ phía sau: "Đêm nay cộng thêm 20% tiền lương cho A Nam, lấy từ tài khoản của tôi."

Diệp Nam Vỹ mím môi cảm ơn: "Cảm ơn chị Lâm."

"Không có gì." Chị Lâm vỗ vai anh: "Em yên tâm, ở đây có chị che chở cho em, sẽ không để em bị người khác bắt nạt."

Diệp Nam Vỹ cảm ơn lần nữa sau đó quay trở lại phòng thay đồ để thay quần áo.

Thay xong quần áo, anh mặc chiếc áo hoodie đen bình thường giống như lúc anh đến đây, đội mũ lên đầu và bỏ lại đám đông mà không nói một lời nào.

Chị Lâm đứng từ xa nhìn anh, rít một hơi thuốc, khẽ thở dài: "Quả là một cậu em trai tốt."

Vẻ mặt của chàng trai phía sau chị Lâm càng không nói lên lời.

Mặc dù có thể tự mình trả thù khi phát hiện đối phương giở thủ đoạn bẩn thỉu, võ đài cũng sẽ không trừng phạt.... Nhưng mới vừa rồi, thiếu niên không chớp mắt đã bẻ gãy một tay của Hổ Gầy, chị Lâm vẫn cho rằng anh là một cậu bé ngoan, tội nghiệp?

Mà hắn, Hoàng Mao ca, mới đi theo chị Lâm, Hồ Gia Hổ mới ném nhiều nhất có hai bình rượu, yếu đuối vô lực, trong mắt chị Lâm lại trở thành ác nhân?

Điều này hợp lí chỗ nào???

Khi Diệp Nam Vỹ về đến nhà thì trời đã tối, anh mua rau ở chợ rau bên ngoài khu dân cư, mang chúng đặt ở cầu thang trước khi giúp bà Triệu đang run rẩy vứt rác dưới lầu.

Cháu ngoại của bà Triệu cũng ở đây, nhìn qua cửa sổ thấy Diệp Nam Vỹ, cô cầm vài quả táo muốn nhét vào lòng anh, Diệp Nam Vỹ lịch sự từ chối và muốn lên lầu nhưng đã bị cô kéo lại.

Ánh mắt Diệp Nam Vỹ phút chốc trở nên lạnh lùng, anh quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc nhìn cô gái đang ôm cánh tay mình.

Cô gái sửng sốt một chút vội buông tay, thậm chí còn lùi lại hai bước, lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ muốn đưa cho anh mấy quả táo."

"Cảm ơn, tôi đã mua rồi!"

Diệp Nam Vỹ dường như trở lại dáng vẻ ôn nhu và dịu dàng trong nháy mắt, gật đầu chào cô, quay đầu rời đi.

Có một thoáng ngơ ngác, cô gái kia cứ ngẩn ngơ đúng nhìn theo bóng lưng anh.

Cô vừa rồi... có phải nhìn nhầm rồi không?

Diệp Nam Vỹ luôn được biết đến là người có tính khí tốt.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng khi đó của thiếu niên, cô vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Ừm... nhất định là cô nhìn nhầm rồi.

Ngày thứ hai, cánh tay của Diệp Nam Vỹ không thể cử động, không ai biết dưới ống tay áo của anh, có một vết bầm tím rất đáng sợ.

Sau khi tan học , anh một tay làm hết công việc trực nhật, rồi ra khỏi trường. Khi đi đến một ngõ nhỏ thì bị ai đó chặn lại.

Đó là một vài gương mặt gớm ghiếc quen thuộc.

--------

Hết chương 5.