Chương 6

Vài tên côn đồ gương mặt hung ác từng bước một ép Diệp Nam Vỹ vào trong con hẻm bên cạnh anh, đây là một hẻm cụt, và bọn côn đồ không có gì phải lo sợ.Thịnh Miên vừa tách khỏi đám bạn của mình, cô đi theo phía sau Diệp Nam Vỹ không xa, nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đó, cô nhanh chóng bước tới và lấy hết can đảm hét lên: "Các người làm gì vậy? Tôi đi báo cảnh sát!"

Thủ lĩnh mặt sẹo quay đầu hung ác cười lạnh: "Không muốn chết thì cút."

Thịnh Miên chưa từng thấy trận chiến như này bao giờ, chút dũng khí cuối cùng của cô ta hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tái nhợt, cô ta lùi lại hai bước, không dám nhìn vào biểu cảm của Diệp Nam Vỹ, quay người bỏ chạy.

Lũ khốn kia phá lên cười....

"Quả nhiên là tiểu bạch kiểm, đi đến đâu cũng được phụ nữ yêu thích."

"Đúng vậy, mày không phải là đều nhờ khuôn mặt này để lừa gạt phụ nữ hay sao... Mày cư nhiên dám đánh chủ ý lên chị Lâm, mày cho rằng chị Lâm là ai?"

Những tên này đều là đàn em của một người đang theo đuổi chị Lâm.

Diệp Nam Vỹ ngẩng đầu lên với khuôn mặt thờ ơ: "Tôi cùng chị Lâm không có quan hệ gì."

Mặt sẹo lớn tiếng chửi: "Mày cũng xứng có quan hệ với chị Lâm sao? Các anh em... chơi nó!"

Giây tiếp theo, đám người đó trực tiếp đi lên hướng về phía Diệp Nam Vỹ.

Diệp Nam Vỹ vốn dĩ không yếu, nhưng do bây giờ đang bị thương một tay, những tên này lại quá hung hăng.

Nhưng cho dù vậy, anh cũng không hề bị chúng đánh bại.

Ngược lại, thỉnh thoảng lại có thêm vài tên côn đồ la hét và ngã xuống.

Thấy tình hình không ổn, ánh mắt tên mặt sẹo lộ ra sự tàn nhẫn, sau đó hắn không dấu vết vòng qua một góc tường, lấy ra một ống thuốc và kéo một cách thô bạo.

Đột nhiên một mũi tiêm đâm tới từ phía sau lưng Diệp Nam Vỹ, Diệp Nam Vỹ theo bản năng muốn tránh, vừa vặn bị một tên côn đồ đánh trúng cánh tay bị thương, anh đột nhiên sững người, cảm giác gáy đau nhói.

Ánh mắt luôn lạnh lùng của anh bỗng trở nên ủ rũ, động tác tay càng thêm hung ác, trong nháy mắt đã hạ gục mấy tên kia.

Không biết tên mặt sẹo kia đã tiêm thuốc gì cho anh, rõ ràng trong lúc chiến đấu, Diệp Nam Vỹ đã đẩy nhanh tốc độ tác dụng của thuốc, anh không chút cảm xúc nhìn về phía mặt sẹo, nhưng, ngay sau khi đi được vài bước, anh bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân yếu ớt, không có lực.

Cùng lúc đó, 1 ngọn lửa ma quỷ đốt cháy cơ thể và bắt đầu ăn mòn tâm trí anh...

Mặt sẹo cười toe toét: "Để cho tiểu tử ngươi tiếp tục ngang ngược, các huynh đệ mau đem hắn mang đi... đưa hắn cho mấy tên biếи ŧɦái kia mua vui, xem hắn sau này còn có thể ngoan cố như vậy..."

Diệp Nam Vỹ có thể nghe rõ ràng những lời hắn ta nói, trong mắt anh đột nhiên bộc phát một sự tàn nhẫn dày đặc, anh dựa vào tường và muốn đứng dậy, nhưng vừa mới di chuyển, anh lảo đảo ngã xuống đất, bị cánh tay của tên mặt sẹo kéo lên.

Đúng lúc này, tiếng còi inh ỏi vang lên kèm theo tiếng hét: "Chú cảnh sát, cậu ấy ở đâu, nhanh lên."

Cảnh sát?

Với khuôn mặt đầy sẹo, hắn khẽ chửi thầm một tiếng, sau đó đem Diệp Nam Vỹ ném qua một bên rồi dẫn đàn em của mình vội vàng trốn qua bức tường.

Một lúc sau, một cái đầu từ từ ló ra khỏi ngõ.

Thấy đám lưu manh đã rời đi, Thịnh Noãn nhàn nhã đi tới, huýt sáo.

Hôm qua cô nói với tài xế không cần tới đón cô, muốn tự đi bộ về, nhưng hôm nay vừa tới nơi, liền nghe dịch vụ chăm sóc khách hàng nhắc nhở rằng Diệp Nam Vỹ đang ở gần đây, và giá trị hắc hoá của anh đã tăng lên...

Cô liền chạy vội đến đây.

"Diệp Nam Vỹ, Diệp Nam Vỹ!"

Thịnh Noãn đẩy anh ngồi dựa vào tường... và sau đó thấy anh ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh đỏ tươi và tràn đầy thù hận, cô hét lên một tiếng kinh ngạc và vô thức tát anh.

Với một cái tát, Diệp Nam Vỹ bị cô đánh nghiêng đầu và không còn cử động nữa.

Thịnh Noãn mím môi..... ai bảo cậu doạ đến tôi.

Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Thịnh Noãn thở dài cam chịu số phận, vừa cố gắng đỡ Diệp Nam Vỹ dậy, vừa nói với anh rằng: "Tôi đến cứu cậu, cậu đừng đánh tôi."

Nếu cậu đánh tôi, tôi sẽ đánh lại.....

Thịnh Noãn dùng điện thoại gọi một chiếc taxi, tình cờ có một chiếc gần đó. Cô nghiến rằn chửi thề, đỡ Diệp Nam Vỹ loạng choạng đi đến đầu con hẻm, đặt anh vào ghế taxi.

Người này có phải là ăn gạch để lớn lên không? Nhìn qua gầy mà kết quả lại nặng như vậy!

Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói Diệp Nam Vỹ bị hạ thuốc và cần được đưa đến bệnh viện.

Thịnh Noãn nói với tài xế: "Đến bệnh viện gần nhất, cảm ơn."

Tài xế đáp lại, nhấn mạnh chân ga....

Có lẽ bởi vì không khí trong xe lưu thông không nhanh, Diệp Nam Vỹ bên cạnh hô hấp ngày càng nặng nề.

Cô cúi người định mở cửa sổ xe cho anh, nhưng vào lúc này, người thanh niên vẫn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra.... Ngay giây sau, sau lưng cô bị siết chặt, cô mất cảnh giác bị Diệp Nam Vỹ kéo vào vòng tay anh.... ngay sau đó, cảm giác nóng bỏng phát ra từ môi cô...

Diệp Nam Vỹ vậy mà cắn cô.

Thịnh Noãn lập tức tức giận tát anh một cái thật mạnh...

Một tiếng vang lớn vang lên, đồng thời tài xế cũng đạp phanh quay đầu lại, cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Thịnh Noãn lau miệng, thúc giục: "Bạn tôi bị hạ thuốc, anh lái xe nhanh lên."

Tài xế cũng nhận ra vẻ mặt cậu bé có gì đó không ổn, vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng, vừa khởi động xe, phóng nhanh về phía trước.....

Lúc này, Thịnh Noãn nhìn sang Diệp Nam Vỹ bị một cái bạt tai của cô đẩy lùi ra khỏi chỗ ngồi, miễn cưỡng mở mắt nhìn sang cô.

Suy nghĩ của anh hiển nhiên không rõ ràng, trong mắt trà đầy địch ý, quan trọng nhất là trên mặt anh... hai cái tát trái phải rất dễ thấy.

Thịnh Noãn tự mình lẩm bẩm: "Mới vừa rồi dùng sức hơi mạnh phải không?"

Đây là phản diện đặc biệt ghi thù, liệu khi tỉnh dậy thấy mình biến thành đầu heo, anh có ghét cô hơn không... cô vì nhiệm vụ mới tiếp cận anh, không có mục đích khác, nhưng anh lại ghét cô hơn.

"Cô.... là ai?"

Diệp Nam Vỹ nói một cách mơ hồ, như thể muốn nhìn rõ diện mạo của cô.

Xong rồi, thật sự muốn ghi thù?

Thịnh Noãn chớp mắt, rụt người lại một chút: "Hãy gọi tôi là Lôi Phong."

--------

Hết chương 6.