Chương 4

Đây là tiết thể dục, khi Thịnh Noãn trở lại lớp học thì tiết học thứ hai sắp bắt đầu.Cô phớt lờ ánh mắt của mấy chị em nhựa đó mà ngồi suy nghĩ nghiêm túc về kế hoạch sau này.

Đầu tiên, nửa năm sau ba mẹ nguyên chủ sẽ xảy ra tai nạn. Nếu cô muốn thay đổi vận mệnh của bản thân, cô phải tìm cách thay đổi kết cục của Leslie Norman.

Và sau đó là yêu cầu của nhiệm vụ lần này, ngăn chặn Diệp Nam Vỹ hắc hoá.

Nhớ ra điều gì đó, cô gọi dịch vụ chăm sóc khách hàng: " Giúp tôi kiểm tra giá trị hắc hoá hiện tại của Diệp Nam Vỹ."

Giọng nói máy móc của dịch vụ chăm sóc khách hàng vang lên: "Xin chào ký chủ, giá trị hắc hoá của mục tiêu nhiệm vụ Diệp Nam Vỹ hiện tại là 80."

Thịnh Noãn nghẹn ngào, sau đó tự an ủi mình, giá trị hắc hoá cao nhất là 100, tuy hiện tại giá trị hắc hoá của anh rất cao, nhưng cô vẫn có cơ hội.

Nhưng giá trị hắc hoá cao như vậy, muốn tiếp cận anh ta cũng không dễ dàng, nên cô phải nghĩ xem phải làm sao mới tốt.

Rất nhanh sẽ đến thời gian tan học buổi chiều, sau khi chuông tan học vang lên, Thịnh Noãn đã từ chối lời mời đi uống trà sữa của mấy người chị em nhựa, ngồi trong lớp một mình, viết viết vẽ vẽ vào vở để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Cùng lúc đó, bên cạnh bồn hoa phía sau nhà để xe của trường, nữ chính của thế giới này, Thịnh Miên và Diệp Nam Vỹ đang đứng đối diện nhau,vẻ mặt Thịnh Miên có chút hối lỗi.

"Thực xin lỗi, Noãn Noãn cô ấy có chút hư, tôi biết cô ấy đã làm ra rất nhiều chuyện không tốt, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu.."

Thịnh Miên là một nữ sinh trung học xinh đẹp, cô ta có làm da trắng, những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài được cột bằng một chiếc nơ hồng trên đầu, tất cả trông an tĩnh và xinh đẹp mười phần quyến rũ.

Nhìn khuôn mặt thanh tú tinh xảo của thiếu niên trước mặt, lại nghĩ đến hoàn cảnh nghèo khó đáng xấu hổ của anh, thái độ của Thịnh Miên càng ôn hoà và quan tâm hơn.

Sau một khắc, Diệp Nam Vỹ chậm rãi ngẩng đầu, tựa như có chút khó hiểu: "Rồi sao?"

Thịnh Miên sững sờ.

Rồi sao?

Cô ta đã chủ động bày tỏ hảo cảm với anh, anh lại hỏi cô ta rồi sao?

Lúc này, Diệp Nam Vỹ nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, nếu cậu không có việc gì khác... Tôi còn phải đi làm thêm."

Thịnh Miên xin lỗi, cô ta cười cười nghiêng người tránh đi: "Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa."

Diệp Nam Vỹ gật đầu với cô ta, quay người rời đi.

Thịnh Miên đang âm trầm quan sát ở phía sau.

Cố Lan Phong đẹp trai xuất sắc nhưng lại có gia cảnh tốt và quen được người khác săn đón...Thành tích của Diệp Nam Vỹ tốt hơn, ngoại hình cũng không thua kém anh ta, chỉ là gia đình anh quá khó khăn.

Mọi người xung quanh đều không quá thân thiết với anh, nếu cô ta chủ động tiếp cận quan tâm anh, loại con trai thiếu thốn hơi ấm này lẽ ra phải rất dễ dụ dỗ.

Nếu có một chàng trai như Diệp Nam Vỹ, nghèo khó, tốt bụng, nhưng luôn xa lánh mọi người, thích cô ta.... đó hẳn là một cảm giác tốt.

Thịnh Miên không hề biết, Diệp Nam Vỹ, người nói chuyện khách khí lịch sự với cô ta, quay đầu liền trở nên thờ ơ, đôi mắt đầy sự ghê tởm mỉa mai.

Anh không nói một lời mà đi làm "công việc bán thời gian" của mình.

Mẹ của anh bị bệnh cần rất nhiều tiền để chữa trị và có thể phải phẫu thuật bất cứ lúc nào, anh cần phải chuẩn bị trước cho các tình huống bất ngờ có thể phát sinh, anh cần tiền.

***

Võ đài quyền anh tương đối khuất, cần đi vào từ cửa sau của quán bar và đi xuống tầng trệt, sau khi đi qua hàng lang dài và đẩy một cánh cửa lớn và nặng nề ra, tiếng la hét và huýt sáo lập tức át đi anh.

Diệp Nam Vỹ đi về phía sau bằng con đường quen thuộc, đang chuẩn bị thay quần áo, một giọng nói quyến rũ và khoa trương vang lên bên cạnh anh.

"A Nam đến rồi..."

Một cô gái trẻ với đôi môi đỏ rực, mặc chiếc váy xẻ sâu, trên tay kẹp một điếu thuốc đi về phía anh.

"Mấy ngày rồi không gặp, dì có khoẻ không?"

Diệp Nam Vỹ ôn nhu đáp: "Cảm ơn chị Lâm, mẹ em vẫn khoẻ."

"Vậy tốt rồi....Đối thủ hôm nay là Hổ Gầy, em biết đấy, hắn chẳng là gì cả."

Diệp Nam Vỹ thấp giọng ậm ừ, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Em biết rồi, cảm ơn chị Lâm."

Chị Lâm cười cười: "Đi đi.."

Diệp Nam Vỹ gật đầu, quay đầu và thay quần áo.

Em trai sau lưng chị Lâm liếc nhìn Diệp Nam Vỹ, khẽ cau mày: "Chị, sao chị lại chăm sóc anh ta tốt như vậy?"

Chị Lâm bĩu môi: "Một cậu bé, ra ngoài kiếm sống không dễ dàng gì, không ai chăm sóc rất dễ bị bắt nạt."

Cậu em trai có một cái nhìn không thể diễn tả trên khuôn mặt.

Bắt nạt Diệp Nam Vỹ?

Có người có thể bắt nạt anh ta?

Ở đây ai không biết tên ác ma ngày thường có vẻ ngoài trầm lặng, ăn nói nhỏ nhẹ, lễ phép với mọi người, đến khi ra tay căn bản người thân cũng không nhận ra.

Thậm chí có người cho rằng anh bị tâm thần phân liệt... chính vì vậy mà chị Lâm mới bị khuôn mặt trắng nõn của anh mê hoặc, luôn là một tiểu hài tử đáng thương thuần khiết không tì vết.

Rất nhanh đến lượt Diệp Nam Vỹ ra sân...

Nhìn anh gầy gò và non nớt, nhưng khi đứng trên võ đài, anh giống như một con báo lớn, đôi mắt bình tĩnh và tập trung vào con mồi.

Ngay sau đó, tiếng còi vang lên, hai người trên võ đài đồng thời di chuyển.

Đối diện với Diệp Nam Vỹ là một võ sỹ chuyên nghiệp, thích cạnh tranh sức mạnh và độ tàn nhẫn, quan trọng nhất là hắn ta không giỏi lắm, biệt danh là Hổ Gầy.

Diệp Nam Vỹ và hắn từng đánh qua một lần, hắn bộc phát sức mạnh và sự liều lĩnh ngay từ lúc bắt đầu, nhưng sức mạnh thể chất và sức chịu đựng của anh ta không đủ.

Đó là lí do Diệp Nam Vỹ tập trung vào phòng thủ để bảo vệ tốt những bộ phận quan trọng của mình ngay từ đầu...Nhưng vừa dùng một cánh tay chặn lại đòn tấn công của Hổ Gầy, sắc mặt Diệp Nam Vỹ trở nên lạnh lùng, cánh tay nắm chặt khẽ run lên.

-------

Hết chương 4