Đột nhiên Hạ Lẫm im bặt, mở to hai mắt nhìn…… Cả người đã hoàn toàn ngây ra.
Ầm. Tựa như trong đầu có tiếng pháo hoa nở rộ.
Hắn bị oanh tạc còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy trước mắt là cầu vồng bảy màu, hư ảo như không sờ được giới hạn. Cả người Hạ Lẫm phiêu phiêu giống như dẫm lên đám mây, mở to hai mắt nhìn.
“Ngủ ngon.” Nhân lúc Hạ Lẫm còn hết sức sững sờ, Bạch Nguyệt vội vàng tránh khỏi tay hắn, chạy vào thừa dịp cửa chính chưa khóa. Cuối cùng cô quay đầu lại nhìn thoáng qua chỉ thấy trong bóng tối Hạ Lẫm còn vẫn duy trì tư thế lúc trước, vẫn chưa nhúc nhích.
Thật lâu sau Hạ Lẫm mới phục hồi tinh thần lại, sớm đã không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt nữa. Mắt hắn trông mong nhìn lên ký túc xá còn có thể thấy mấy phòng có đèn sáng. Hắn suy đoán một hồi lâu xem Bạch Nguyệt ở ký túc xá nào, cuối cùng mới sờ sờ môi, cười ngây ngô với bóng tối rồi đi.
…………
Ngày hôm sau dậy sớm, trời còn sương mù mênh mông, Bạch Nguyệt đã chuẩn bị xuất phát. Thật ra đêm qua cô không ngủ tốt, tối qua mắc mưu Hạ Lẫm. Khi chủ động hôn hắn còn không có cảm giác gì, nhưng khi nhớ lại, Bạch Nguyệt cũng thật kinh ngạc khi đó mình lớn mật thật giống như không giống chính cô.
Còn nữa, đưa ra nụ hôn đầu tiên của hai kiếp, Bạch Nguyệt cũng khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, cho nên trằn trọc, chỉ đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ một lát.
Cô cầm theo túi ra cửa khi mới 5 giờ, không khí tươi mát khiến cảm giác uể oải còn sót lại trong người hoá thành hư không. Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, đã bị người đột nhiên nhảy tới trước mặt doạ sợ.
“ Vợ ơi, vợ ơi, cậu cuối cùng cũng xuống rồi!” Người tới ngữ khí nóng bỏng, cầm lấy tay cô.
Suýt chút nữa Bạch Nguyệt đã ném túi trong tay vào người đó, khi nghe được giọng nói mới dừng động tác. Nhìn lại, người đang cười ngây ngô trước mặt với cô không phải Hạ Lẫm thì là ai?
So với Bạch Nguyệt còn hơi mệt mỏi, tinh thần Hạ Lẫm lại cực kỳ tốt, khi nhìn Bạch Nguyệt hai mắt giống như phát sáng. Cũng không biết hắn tới khi nào, ở dưới lầu đợi bao lâu, nếu không thấy hắn thay đổi bộ quần áo, Bạch Nguyệt sẽ cho rằng cả đêm hắn canh giữ ở ký túc xá mãi không về.
Động tác trong tay Bạch Nguyệt dừng lại nhưng túi vẫn theo quán tính rơi vào ngực Hạ Lẫm bị hắn nhẹ nhàng duỗi tay túm lấy. Hắn cầm túi của Bạch Nguyệt, mặt đầy vui vẻ, lải nhải: “ Vợ, sao dậy sớm vậy? Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không? Tối hôm qua tớ vô cùng vui vẻ! Thật sự! Không ngờ lá gan vợ lớn như vậy, nhưng mà tớ quá thích ha ha……”