Chương 20: Trọng sinh không làm con rối 20

Dù có không muốn thế nào, Hạ Lẫm vẫn đưa cô về lúc trời đã hơi muộn, cọ tới cọ lui mới đưa cô về kí túc xá, hắn còn muốn ở cùng Bạch Nguyệt một chút nữa. Cũng vì chỗ hai người gặp nhau nhiều nhất vào ngày thường chính là phòng học, có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, làm sao hắn có thể ngang nhiên nắm tay Bạch Nguyệt như bây giờ.Một bên Hạ Lẫm oán giận thời gian đã ngắn ngủi lại còn qua mau, nắm tay Bạch Nguyệt không bỏ, trong miệng nói lộn xộn: “Hôm nay chỉ là là ngoài ý muốn, sau anh Lẫm đưa cậu đi nơi khác tốt hơn… Tớ biết rất nhiều nơi thú vị, mấu chốt là ít người đến một chút…” ...chỉ có hai người họ.

“…… Còn nữa lần sau cậu nhất định phải nhảy cho mình tớ xem. Dù sao thì tớ nhớ kỹ rồi! Cậu nợ tớ một lần……”

Bạch Nguyệt cắt ngang lời lải nhải của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao tớ lại nợ cậu?”

Rõ ràng là Hạ Lẫm xúi giục cô đi nhảy, bây giờ đảo lại thành cô sai, năng lực đổi trắng thay đen của thiếu niên khiến cô dở khóc dở cười.

“ Đương nhiên! Cậu nợ tớ một lần!” Hạ Lẫm bĩu môi, vẻ mặt tủi thân nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: “Hôm nay cậu nhảy cho nhiều người xem như vậy mà không hỏi ý kiến của tớ! Tớ là …..Bạn trai của ......cậu ....cậu…” Nói đến câu sau giọng hắn từ từ nhỏ lại. Dù qua bao lâu đi nữa, khi Bạch Nguyệt nhìn chăm chú thì Hạ Lẫm vẫn rất khó đúng tình hợp lý mà thừa nhận quan hệ, thân phận của hai người.

Nhưng Hạ Lẫm hắn không sợ trời không sợ đất, luống cuống một lát đã nhìn vào mắt Bạch Nguyệt nói như đương nhiên: “ Tớ không nói sai! Dù sao thì cậu chính là bạn gái tớ sau này là vợ của tớ, chuyện này phải nghe theo tớ! Nếu cậu không đáp ứng tớ sẽ không cho cậu lên phòng!"

Nói xong hắn thật sự túm lấy áo Bạch Nguyệt, không cho cô tránh thoát. Thật ra Hạ Lẫm không sợ, có sao thì khi ký túc xá khoá cửa hắn cũng có thể dẫn theo cô qua đêm ở nơi khác. Tưởng tượng như vậy, hắn lại dâng lên hy vọng khác thường mong Bạch Nguyệt không đồng ý. Trong bóng tối sắc mặt của hắn đỏ lên thật khả nghi.

Mắt thấy sắp tới thời điểm ký túc xá đóng cửa mà Hạ Lẫm còn nhão nhão dính dính kéo không chịu để cô đi, Bạch Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu, đành phải mở miệng đáp: “ Được, tớ đồng ý với cậu.” Cô nhìn về phía Hạ Lẫm, không biết vì sao đột nhiên ánh mắt lại né tránh không chịu nhìn thẳng cô. Bạch Nguyệt rất kiên nhẫn nói: “Buông tay nhanh.”

Thật ra cô cũng thấy không sao cả, nhưng hành lý, vé xe đều ở trong ký túc xá mà đã tính toán ngày mai đi sớm một chút. Nếu tối hôm nay không thể về phòng, sáng mai chờ dì mở cửa cho cô chỉ sợ cũng không kịp. Không phải Bạch Nguyệt sốt ruột muốn trở về gặp mẹ Ôn, mà là biết được mẹ mình có “Tố chất thần kinh” từ trong trí nhớ, tạm thời cô không muốn chọc giận bà.

“ Được…… Sao cậu vội trở về thế……” Không biết Hạ Lẫm tiếc nuối hay là làm sao mà hơi hơi thở dài, lại có chút oán giận. Bên này hắn luyến tiếc thời gian chỉ hai người ở cùng nhau mà Bạch Nguyệt lại vội vàng mà muốn rời đi, giống như một chút cũng không luyến tiếc hắn. Cô là đồ không có lương tâm! Nghĩ như vậy không những hắn không buông tay ra, hơn nữa bộ dáng há mồm như còn muốn tiếp tục nói cái gì đó. Bạch Nguyệt đã không chịu nổi trình độ lảm nhảm của hắn hôm nay, vì thế khi Hạ Lẫm định mở miệng liền hơi hơi nhón chân, môi chạm chạm vào bờ môi hơi lạnh của hắn.