Chương 22: Trọng sinh không làm con rối 22

Bạch Nguyệt bị hắn gọi từng tiếng ‘ vợ ’ thật sự không nói ra lời, Hạ Lẫm còn nhắc tới chuyện hôm qua làm cô hơi ngượng ngùng. Vì thế ngẩng đầu cắt ngang lời hắn nói: “Ai là vợ cậu?”

“ Cậu đó! Không phải cậu thì còn có thể là ai!” Hạ Lẫm thuận miệng tiếp lời, lại tỏ ra thẹn thùng nhìn Bạch Nguyệt: “ Cậu cũng hôn tớ rồi sao không phải là vợ của tớ chứ? Tớ mặc kệ, dù sao hôn tớ, cậu phải phụ trách!” Nói tới đây, không biết Hạ Lẫm nghĩ tới cái gì, ánh mắt né tránh nhìn môi Bạch Nguyệt, tai nóng lên rồi nở nụ cười.

Bạch Nguyệt thấy hắn cười mà muốn nổi da gà, bỏ qua một bên duỗi tay nói: “Đừng nghịch ngợm, hôm nay tớ phải về nhà, nhanh trả túi cho tớ đi.”

“ Tớ không nghịch!” Hạ Lẫm không trả túi cho cô mà xách ở một tay, một cái tay khác bắt được tay Bạch Nguyệt, thuần thục khiến mười ngón tay đan vào nhau mới kéo cô vừa đi vừa nói chuyện: “ Tớ muốn đưa cậu về nhà, đi một mình tớ không yên tâm!”

"Sao lại không yên tâm?” Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi, Ôn Bạch Nguyệt đã một mình một người trọ ở trường, một mình một người về nhà. Điểm này khiến Bạch Nguyệt đau lòng, Ôn Bạch Nguyệt nho nhỏ như vậy mà một mình thừa nhận quá nhiều đau khổ. Từ nhỏ không được cảm nhận thân tình, ấm áp duy nhất lại là đột nhiên im bặt, cả đời ngắn ngủi sống không có ý nghĩa gì. Nghĩ đến đây, lòng Bạch Nguyệt chua xót, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã bị hòa tan.

"Không yên tâm! Tớ lo lắng cho cậu không được à?!” Hạ Lẫm lớn tiếng phản bác, một lát sau lại nhỏ giọng bổ sung nói: “Huống hồ cậu là vợ tớ, tớ đưa cậu về nhà không phải là chuyện đương nhiên sao!” Hạ Lẫm nói xong cũng không mở miệng, chỉ lôi kéo Bạch Nguyệt đi tới xe màu đen cách đó không xa.

Thân xe khá giống loại phổ thông, đằng sau cũng không có đánh dấu gì, nên Bạch Nguyệt không ra đây là xe gì. Đứng cạnh xe là người trung niên khoảng 40 tuổi mặc tây trang đen, mặt mang vẻ uy nghiêm, ánh mắt khôn khéo. Thấy hai người đến, thản nhiên dò xét Bạch Nguyệt vài lần, trong ánh mắt mang theo tìm kiếm và nghi ngờ.

Bạch Nguyệt nhăn nhăn mày, cô không thích bị coi là hàng hoá để xem xét. Chỉ là cô còn chưa kịp làm gì, Hạ Lẫm đã hơi hơi nghiêng thân mình chắn trước mặt cô, gật đầu với người đàn ông trung niên: “ Chú Thẩm, đây là Bạch Nguyệt.” Quay lại với cô nhếch miệng cười nói: “ Chú Thẩm là người nhìn tớ từ nhỏ lớn lên.”

Nghe vậy ánh mắt chú Thẩm liền trở nên nhu hòa hơn một chút, hắn khẽ gật đầu với Bạch Nguyệt coi như chào hỏi. Khi nhìn Bạch Nguyệt trong ánh mắt mang theo chút vừa lòng.

Bạch Nguyệt không nói gì, Hạ Lẫm cũng không có ý giới thiệu hai người với nhau, lập tức kéo cửa sau xe ra để Bạch Nguyệt ngồi vào bên trong, mình thì cầm túi cũng ngồi vào theo.

Sau xe khá lớn, Hạ Lẫm ngồi xuống còn cố tình nhích lại bên cạnh Bạch Nguyệt, thân mình dựa gần cô nhỏ giọng nói: " Vợ đừng nóng giận, chú Thẩm không có ý gì, chỉ là bệnh nghề nghiệp không đổi được.” Nhìn thấy chú Thẩm kéo cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, hắn ngẩng đầu, thuần thục nói địa chỉ.

Địa chỉ quen thuộc khiến Bạch Nguyệt kinh ngạc: “ Sao cậu biết?”

Hiển nhiên vẻ mặt của Bạch Nguyệt khiến Hạ Lẫm rất hưởng thụ, hắn đắc ý dào dạt, lại bắt đầu khoe khoang: “Nhìn xem chồng cậu là ai? Có cái gì mà tớ không biết chứ?!”

Hắn nói xong đã bị Bạch Nguyệt đập tay lên người, Hạ Lẫm duỗi tay bắt được tay cô đập đập nhẹ vào ngực hắn, hắn hơi dùng sức một chút nhéo nhéo tay cô. Hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng khoé mắt chú ý tới phía trước thấy chú Thẩm thỉnh thoảng quay đầu lại mang theo ánh mắt vui mừng, dù người da mặt dày như hắn cũng không khỏi thấy ngượng ngùng.

"Khụ.” Hắn sờ sờ cái mũi, duỗi tay cầm điều khiển từ xa ở một bên thả tấm ngăn xuống, nhìn Bạch Nguyệt nói: “ Tớ tìm hiệu trưởng tra xét hồ sơ.”

Học sinh mới nhập học đều sẽ xử lý hồ sơ, vốn dĩ hắn cho rằng hồ sơ ở chỗ chủ nhiệm lớp nên ngày nửa đêm hôm qua gọi cho giáo viên chủ nhiệm. Nửa đêm ông bị đánh thức, tính tình phải tốt lắm mới không chửi hắn, biết được ý của hắn liền nhanh nhẹn ném phiền toái cho hiệu trưởng. Vì thế hắn lại gọi điện thoại tới hiệu trưởng. Một đến một đi, tối hôm qua hắn cũng một đêm không ngủ.

Muốn ngủ cũng ngủ không được, nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên hình ảnh thiếu nữ cho hắn một cái hôn chuồn chuồn lướt khiến suốt đêm hắn đều ở trong chăn che miệng cười ngây ngô. Sau lại lại sợ Bạch Nguyệt đi từ sớm, vì thế ba giờ sáng tắm rửa thay quần áo, khi đến ký túc xá mới 4 giờ, trời vẫn tối, hắn lại không chút nào buồn ngủ. Cứ như vậy, mắt trông mong ngồi xổm ở cửa ký túc xá, thẳng đến khi Bạch Nguyệt xuất hiện.