Chương 19: Trọng sinh không làm con rối 19

"Ai trẻ con, ai là trẻ con?” Hạ Lẫm nói, làm cho người ta cạn ngôn luôn. Hắn nhìn về phía mấy thiếu niên đang vây xem xung quanh. Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ cho đến khi đám thiếu niên ý thức được có ý gì đó, cười ha ha rời khỏi. Giờ hắn mới quay đầu, da mặt dày lôi mà kéo tay Bạch Nguyệt , mắt trông mong nhìn cô, truy vấn bám riết không: “ Trẻ con chỗ nào?”"Chỗ nào cũng trẻ con.” Bạch Nguyệt lắc lắc tay, không ném tay hắn ra được mà ngược lại bị Hạ Lẫm kéo. Mười ngón tay đan vào nhau. Bạch Nguyệt đành phải ngẩng đầu, Hạ Lẫm thấy ánh đèn phía sau chiếu vào cô.

“ Tớ mặc kệ!” Ngày thường Hạ Lẫm cứ tùy tiện nhưng lúc này lại tỏ ra nghiêm túc. Hắn chuyển nhẹ chân, dùng thân thể của mình che khuất ánh đèn phía sau Bạch Nguyệt, rồi mới bày ra vẻ mặt vô lại tiếp tục nói: “Dù sao sau này cậu cũng chỉ có thể nhảy cho tớ xem, bằng không……”

“Hả?”

“Nếu cho người khác xem, cậu chờ đi, xem tớ xử lý cậu như thế nào!” Hạ Lẫm nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay Bạch Nguyệt, nhếch miệng cười, hơi nheo đôi mắt lại. Ánh mắt hắn chợt lóe qua sự tàn nhẫn, nhanh đến mức khiến Bạch Nguyệt hoài nghi hình như mình nhìn lầm rồi. Giương mắt nhìn lại, Hạ Lẫm trước mặt vẫn là bộ dáng hơi ngu đần đó.

“ Ừ, tớ đáp ứng cậu.”

Bạch Nguyệt đồng ý rồi, đáy lòng âm thầm lắc đầu không để bụng. Nếu là dựa theo trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt mà phát triển thì qua một năm nữa Hạ Lẫm sẽ rời đi, đến khi Ôn Bạch Nguyệt chết cũng không xuất hiện lại. Nên bây giờ cô cần gì phải rối rắm?

Thấy Bạch Nguyệt trả lời sảng khoái, Hạ Lẫm thấy cô thức thời, cực kỳ vừa lòng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, dùng đầu cọ cọ tay cô, mặt mày đều là ý cười: “ Ngoan!” Tuy rằng cô khuyết thiếu tình cảm, nhưng Bạch Nguyệt như thế làm lòng Hạ Lẫm đều nhũn ra, xung quanh đều là bong bóng màu hồng.

"Tớ đưa cậu về.” Nhìn Bạch Nguyệt, Hạ Lẫm do dự, sau một lúc lâu mới quyết định.

Thật ra Hạ Lẫm cũng không thật sự muốn đưa Bạch Nguyệt về sớm như vậy. Nhưng so với tình cảnh thành Game người đến người đi chen chúc, hắn càng muốn chỉ hai người ở cùng nhau, không làm cái gì cũng thấy thích ý, phảng phất trong không khí toàn là vị ngọt. Nói là đưa Bạch Nguyệt về còn không bằng nói muốn thừa dịp lái xe ở một chỗ với cô thôi.

“ Được.” Bạch Nguyệt không có ý kiến gì.

Trên đường trở về là Hạ Lẫm lái xe, Bạch Nguyệt ngồi ở phía sau chỉ đường cho hắn. Đối với Hạ Lẫm mà nói lúc trước bại lộ việc mình “Mù đường " ở trước mặt cô có hơi mất mặt. Nhưng ở bên ngoài hắn vẫn luôn “xưng vương xưng bá” nhân vật như thế lại có thể ở trước mặt một cô gái nhỏ không vùng dậy được à?

Tuy rằng hắn thừa nhận khi Bạch Nguyệt lái xe chở hắn, nội tâm hắn đã dâng lên một chút ngọt ngào.

(-) nguyên văn là ỦY KHUẤT 委屈 có thể dịch là:

1. Cảm thấy "ủy khuất": ấm ức tủi thân, oan ức, uất ức, uất nghẹn

2. Chịu "ủy khuất": ấm ức, thiệt thòi, uất ức, oan, oan ức, oan uổng

3. "ủy khuất" + động từ: ấm ức/uất ức + động từ

Nhma khi ta tra Google để giải thích cho các nàng không biết thì đập vào mắt là dòng "Hãy giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, nên hạn chế tối đa giữ các từ Hán Việt khi edit truyện đặc biệt là các từ như ỦY KHUẤT 委屈, BẤT QUÁ 然而, ... nên ta rén quá:v theo các nàng thì để ủy khuất có được không tại ta thấy nó bao hàm nhiều nghĩa quá.