Chương 18: Trọng sinh không làm con rối 18

Lúc đầu hắn còn thấy hưng phấn sau lại nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây lại, càng ngày càng nhiều người bắt đầu vây quanh Bạch Nguyệt, không biết vì sao hắn thấy lòng mình rất bực bội. Thẳng đến khi một đám thiếu niên cũng chen vào trong đám người rồi vẫy tay về phía Bạch Nguyệt hét: “ Chị dâu cố lên” Hạ Lẫm không nhịn được nữa, mặt sa sầm xông lên kéo người xuống dưới.

Một vòng người vây quanh đều rất khó hiểu với động tác của hắn, ngay cả Bạch Nguyệt cũng mờ mịt.

"Chị dâu nhảy rất tốt mà, sao không tiếp tục? Nói không chừng còn có thể phá kỷ lục !” Trong đám thiếu niên vây quanh có người khó hiểu hỏi, không ngờ tới vì lời này mà ‘ Bùm ’ một tiếng kích nổ lửa giận Hạ Lẫm.

“Phá cái rắm!” Hạ Lẫm lỡ nói tục, hắn duỗi tay cho thiếu niên một cái tát, cả giận nói: Các cậu đang chú ý đến cái gì?!”

"……” Thiếu niên ôm đầu nhìn Hạ Lẫm tỏ vẻ oan uổng (-), rõ ràng lúc trước hắn nhìn thấy Hạ Lẫm ở bên này còn rất vui vẻ, sao bây giờ lại đột nhiên nổi giận?

Không chỉ riêng thiếu niên ấm ức(-), Hạ Lẫm còn cảm thấy ấm ức hơn!

Bạch Nguyệt là người yêu của hắn, nhảy cũng nên là nhảy cho hắn xem chứ không phải cho một đám người không liên quan. Hắn thừa nhận lúc đầu mình đích xác có ôm chút tâm tư nhỏ. Hắn biết Bạch Nguyệt từng học vũ đạo, muốn Bạch Nguyệt nhảy cho hắn xem, lại không có cơ hội để mở miệng nên mới mượn trò chơi này. Ai ngờ cô lại đưa tới rất nhiều người không liên quan. Tưởng tượng người yêu của mình bị người khác nhìn ngó, Hạ Lẫm cảm thấy bọn họ đang chiếm tiện nghi của hắn.

Từ nhỏ tính tình hắn rất bá đạo, ai muốn đoạt đồ vật từ trong tay hắn là si tâm vọng tưởng. Huống chi còn là Bạch Nguyệt của hắn, thật sự giống như cầm đao cắt thịt, bảo hắn phải chịu đựng thế nào?

Càng nghĩ Hạ Lẫm càng cảm thấy tủi thân, cũng mặc kệ có mất mặt không, chỉ dùng vẻ mặt ấm ức nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Cô còn đang làm lơ hắn, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh như gặp quỷ, biểu tình quỷ dị, chịu không nổi nữa. Đá nhẹ một cái vào chân Hạ Lẫm: “ Được rồi, tớ không chơi nữa.”

Hạ Lẫm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sau này cậu chỉ có thể nhảy cho tớ xem thôi.”

“…… Trẻ con.”

"Ai trẻ con, ai là trẻ con?” Hạ Lẫm nói, làm cho người ta cạn ngôn luôn. Hắn nhìn về phía mấy thiếu niên đang vây xem xung quanh. Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ cho đến khi đám thiếu niên ý thức được có ý gì đó, cười ha ha rời khỏi. Giờ hắn mới quay đầu, da mặt dày lôi mà kéo tay Bạch Nguyệt , mắt trông mong nhìn cô, truy vấn bám riết không: “ Trẻ con chỗ nào?”