Chương 8: Đại Lão Mất Trí Nhớ

“Cho nên, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút?” Vãn Ninh bắt gặp ánh mắt tập trung của anh ấy, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt Chu Yến đông cứng lại, trái tim rõ ràng nhanh lên một nhịp.

Trong sự hỗn loạn, sự bình tĩnh và tự chủ mà anh luôn tự hào đã biến mất ngay lập tức.

Chu Yến quay đầu nhìn đi chỗ khác, ho khan hai tiếng, lỗ tai dần dần đỏ lên: "Khụ, e rằng cái này không được”.

“...” Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Giọng nói vừa hạ xuống, trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Chu Yến lấy điện thoại di động ra, có vẻ hơi bực bội: "Buổi chiều có một ca phẫu thuật cần tôi hướng dẫn nên phải chuẩn bị trước một chút.”

Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi.

“Ừ”.

“Điều đó có nghĩa là tôi không thể ở bên cạnh cô được nữa”.

“Cho nên”.

“Khụ, cho nên có thể cho tôi biết tên của cô được không”?

Vãn Ninh “...”

Thằng ngốc này ở đâu chui ra vậy, ngay cả tên cũng không biết mà còn dám tỏ tình với người có học.

Ai cho anh cái dũng khí đó.

Nhanh chóng cút đi.

Thời gian trôi qua, cuối cùng Diệp Triều cũng thức dậy sau khi ngủ được một tiếng đồng hồ.

Khi cậu ta mở mắt ra, xung quanh không có ai, ánh mắt chìm xuống, trong lòng có chút không vui, lừa đảo, cô đã hứa sẽ trông chừng cậu ở đây, nhưng kết quả khi cậu ta vừa tỉnh lại thì người đã không thấy đâu nữa.

Quả nhiên, lời nói của phụ nữ không thể tin được.

Cậu ta nheo mắt, hai con mắt mờ mịt bắn ra khỏi con ngươi sâu thẳm, định đứng dậy nhưng ánh mắt lại quét đến chiếc áo khoác nữ đang đắp trên người, lông mày vô thức nhướng lên hai lần, nói chung cũng không làm cậu ta quá thất vọng.

Cậu ta cầm chiếc áo khoác, trên người còn lưu lại chút hương thơm, cậu khẽ nhíu mày, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Khi trở lại phòng bệnh, Vãn Ninh đang ngồi trước cửa sổ nhìn xuống phong cảnh bên ngoài, áo bệnh viện rộng rãi bị gió lay động nhẹ, phác ra dáng người mảnh mai dịu dàng, Diệp Triều nhìn theo bóng lưng của cô, trong khoảnh khắc, cậu ta đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật xa vời và không thể tiếp cận, cô ấy trông cô đơn lạ thường và dường như không hòa hợp với thế giới này.

Trong mắt cậu thoáng hiện lên một tia kỳ lạ, cậu ta sải bước đến bên cô, trên mặt mang theo vẻ vừa khó chịu vừa không vui: "Chị dâu, không phải chị nói sẽ ở đó trông chừng tôi sao, tại sao tôi vừa tỉnh dậy thì lại không thấy chị nữa?”

Vãn Ninh quay đầu nhìn cậu ta, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Xin lỗi, bởi vì bên ngoài hơi lạnh nên tôi đã trở về phòng trước”.

Diệp Triều chớp mắt, khoác áo khoác lên vai cô: “Lạnh còn đứng ở bên cửa sổ hóng gió, không sợ bị cảm sao?”

Ai có thể lừa một lời nói dối vụng về như vậy, cô thật sự cho rằng cậu ta là trẻ con sao?

Cậu ta thầm cười khẩy.

Mắt cậu ta nhìn theo tầm mắt của cô và liếc ra ngoài vài lần, không có gì đẹp để nhìn, chỉ có một nhóm người lớn vây quanh bé gái hỏi han ấm áp, có vẻ như cháu bé trong gia đình bị ốm, người nhà cùng đi kiểm tra mà thôi.

Vãn Ninh không nói gì, Diệp Triều nhạy cảm để ý tâm trạng của cô không được tốt, nhưng không biết tại sao tâm trạng của cậu cũng không tốt, hai người im lặng một hồi, Diệp Triều nhìn cô trước.

“Chị dâu, chị phải bù đắp tổn thất tình cảm cho tôi, tôi đã rất tin tưởng chị nhưng chị lại lừa tôi, chị có biết khi tỉnh dậy tôi đã thất vọng như thế nào không?” Vẻ mặt đau khổ và khuôn mặt thanh tú của cậu ta chiếm được không ít thiện cảm.

“Vậy cậu muốn như thế nào?”. Có lẽ là bị vẻ mặt đáng thương của cậu ta chọc cười, Vãn Ninh không nhịn được mà cười nhẹ, trên khuôn mặt nhợt nhạt có chút tức giận.

“Chị dâu mời tôi ăn cơm, được không?” Diệp Triều chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

“Có thể”.

“Tốt quá, tốt quá, vậy chúng ta nhanh đi thôi. Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng tây ăn siêu ngon”.

“Hôm nay không được”. Vãn Ninh thoáng thấy sắc mặt của cậu ta liền trở nên nặng nề, vẻ mặt vẫn như cũ tiếp tục nói: “Lát nữa phải kiểm tra tổng thể, không được ăn cơm, để lần sau được không?”

Cô nhịn không được vỗ vỗ đầu của cậu ta, giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang âu yếm một chú mèo con, có chút ủy mị.

Cô đương nhiên biết mình đẹp như thế nào và làm thế nào để thể hiện khía cạnh hấp dẫn nhất của mình, đặc biệt là khi đối mặt với đàn ông, làm thế nào để giành được sự ưu ái của họ.

Quả nhiên, mặc dù người đàn ông trước mặt vẫn còn tức giận, nhưng vẻ mặt u ám của cậu ta dường như đã biến mất.

Chẳng qua hắn tựa hồ có chút thất vọng trên mặt còn mang theo chút bối rối.