Chương 7: Đại Lão Mất Trí Nhớ

Chu Ngọc Dương đột nhiên không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dần dần đỏ lên.

Vãn Ninh nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu bé, đáy mắt hiện lên ý cười, đang im lặng thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Ngọc Dương, qua đây”.

Giọng nói có chút lạnh lùng.

Hai người cùng nhau nhìn sang, và có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở hành lang, khoảng chứng 27-28 tuổi.

Khuôn mặt đẹp trai, thanh tú, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sâu và hẹp, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, giúp tôn lên những đường nét mềm mại hơn trên khuôn mặt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt sẫm màu, khoác bên ngoài là áo khoác trắng, cây bút ghim gọn gàng trước ngực, cử chỉ của anh ta toát lên một loại sang trọng và quý phái khác, lại có chút lạnh lùng, tựa như một nam tử cao quý với khí chất xuất chúng.

Đứa trẻ bên cạnh rõ ràng là có chút sững lại khi nhìn thấy anh, rồi đi về phía người đàn ông như thể cam chịu: "Bố”.

Vãn Ninh nhướng mày, nụ cười trên mặt dần dần tắt giữa hai mắt, không biết người đàn ông này đã đứng ở đây bao lâu rồi, nhìn qua thì hình như vừa mới đến.

Hai người nhìn nhau vài giây, người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó bước đôi chân dài dứt khoát tới đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống về phía cô.

Vãn Ninh chớp mắt, không biết anh ta muốn làm gì.

Nhưng cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, tiến lại gần cô, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi tên Chu Yến, năm nay 29 tuổi, cao 1m86 và nặng 71kg, tôi đã tốt nghiệp trường Đại học Johns Hopkins, Baltimore. Hiện tôi đang là giáo sư phẫu thuật của bệnh viện thành phố với mức lương hàng tháng khoảng 400.000 tệ, ở khu biệt thự Hồng Diệp có mấy căn bất động sản. Ngoài ra, còn có một số cổ phiếu đang tăng giá tốt và có rất nhiều tiền tiết kiệm trong tay”.

“Cho nên, anh tới đây để khoe khoang sự giàu có của mình sao?” Giang Vãn Ninh cau mày, không nhịn được ngắt lời anh.

Chu Yến ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, lỗ tai càng ngày càng nóng: “Không phải, cô có tin vào tình yêu sét đánh không?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Vãn Ninh “...”

Hứ, tôi là người nông cạn như vậy sao, tình yêu mua được bằng tiền có được tính là tình yêu không?

Hai mươi phút trước, Chu Yến không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng sau hai mươi phút, cuối cùng anh cũng cảm nhận được thế nào là rung động rồi, kiểu tình cờ gặp một người phụ nữ có thể khiến anh như sống lại trong sự trống rỗng vô tận, giống như nắng hạn kéo dài trên sa mạc được mưa thuận gió hòa, anh cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần khi nhìn thấy cô, cảm giác được nhìn thấy cô suốt một vạn năm là điều anh sẽ không bao giờ quên trong đời.

Về mặt sinh lý học mà nói, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên là con đường mở ra cánh cửa, đối tượng của tình yêu chính là tướng mạo, khí chất và vẻ bề ngoài của cô, anh không phủ nhận mình sinh ra vì cô, nhưng nếu đối tượng là cô thì tại sao lại không thể chứ?

Hơn nữa, sự hấp dẫn của những mặt đối lập là quy luật tự nhiên, và tình yêu luôn xảy ra trong tích tắc, chỉ là một số người có một thời gian dài, và một số người sẽ có một thời gian ngắn. Lâu ngày sinh tình là tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?

Hơn nữa, hai bên yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên thường đi kèm với một số trải nghiệm và cảm giác về tình cảm hoặc thể xác như sự gần gũi, anh tự hỏi bản thân rằng anh là một người đàn ông bình thường, và quan hệ tự nhiên với cô là điều bình thường.

Mặc dù thậm chí anh còn chưa biết tên của cô.

Tuy nhiên, anh rất chắc chắn rằng cô là người anh đang tìm kiếm.

Chỉ là cô có vẻ không thích lắm và có chút hơi phiền phức.

Giang Vãn Ninh quay xe lăn và lùi lại một bước: "Xin lỗi, tôi đã đính hôn rồi”.

Giọng nói của cô có chút lãnh đạm, ánh mắt có chút lạnh lùng, Chu Yến cũng có chút bối rối.

“Không sao, tôi không ghét bỏ cô, tôi cũng đã từng kết hôn, còn có một đứa con trai năm tuổi”. Vừa nói, anh vừa chỉ vào đứa nhỏ đang sững sờ bên cạnh, với vẻ mặt không quan tâm.

Hả, anh ấy có vẻ không hiểu rõ tình hình, Vãn Ninh cau mày nói lại: "Anh có vẻ không hiểu những gì tôi nói, ý tôi là tôi không thích anh”.

Cô nhìn anh ấy với vẻ không hài lòng, lâu lắm rồi cô mới thấy một tên biếи ŧɦái tinh anh và tươi tắn như vậy.

“Tại sao?”

“Không có tại sao?”

Người đàn ông đẹp trai cau mày, vẻ mặt có chút ngượng ngùng khó xử: "Cô ghét tôi sao?”

“Ghét.” Cô ghét bất kỳ người đàn ông nào có mưu đồ gây rối đối với cô.

Chu Yến “…” Không biết phải trả lời như thế nào.