Chương 9: Đại Lão Mất Trí Nhớ

Chỉ thấy tay của cậu nhanh chóng xua tay của cô, thân thể cũng theo tiềm thức lui về phía sau một bước, vẻ mặt chán ghét suýt chút nữa không kìm lại được.

Loại thái độ coi cô như một con bọ cạp độc và tránh né nó thực sự rất hiếm.

Vãn Ninh trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

Mặc dù cậu ta ghét cách tiếp cận của cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta thể hiện cảm xúc chân thật nhất của mình trước mặt cô.

Đây là lần đầu tiên một người đàn ông giả vờ ra vẻ mất kiểm soát trước mặt cô, đây là một dấu hiệu tốt.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn ngạc nhiên, xấu hổ rút tay về: “Thực xin lỗi, tôi không biết là cậu không thích bị người khác tới gần”.

Cô không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể thấy cậu ta không có kinh nghiệm với phụ nữ, vì vậy trong lòng càng cười khổ.

Chưa từng đυ.ng vào phụ nữ, sẽ dễ dàng đứng dậy hơn.

Suy cho cùng, mối tình đầu mới làm cho người ta đáng nhớ nhất.

Diệp Triều mím môi, trong lòng cảm thấy có chút bực bội, hôm nay đi ra ngoài đúng là quên xem ngày, toàn gặp chuyện không may.

“Không có gì, đó là vấn đề của riêng tôi thôi”. Cậu ta nghiêng đầu, vẻ mặt có chút khó chịu: “Vậy để lần sau ăn cơm cũng được, tôi chợt nhớ ra ở công ty còn có việc cần phải xử lí, chị dâu nghỉ ngơi cho tốt đi, lần sau tôi sẽ lại đến thăm chị.”

“Ừ”.

Động tác lao ra khỏi cửa mang một loại ý nghĩa giống như chạy trốn.

Vãn Ninh không nhìn theo nữa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Dưới sự tấn công của cô, không biết cậu ta có thể chịu đựng được bao lâu.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái nhỏ đang khóc đã rời đi.

Khung cảnh quen thuộc khiến cô nhớ lại con người cũ của mình, lúc đó cô thật hồn nhiên.

Cô từng là một tiểu công chúa được mọi người nâng trong lòng bàn tay, vô cùng ngang ngược, vừa tự cao vừa liều lĩnh, có cha mẹ yêu thương, có bạn thân tri kỉ còn một người bạn trai yêu thương cô, bất kể cô làm gì sai sẽ luôn có người giúp cô giải quyết vấn đề.

Nhưng mà sau này.

Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung động.

Đều là giả, tất cả mọi thứ đều là giả.

Bảy năm trong tù đã làm phẳng mọi tính cách ương bướng ngang ngược của cô, cô bị người ta bắt nạt, đánh đập và bị mắng nhiếc trong tù, sau này cô học được cách ngụy trang, lừa dối và tàn nhẫn, cô yếu đuối và ưa nhìn như vậy, để được tồn tại, cô chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tên nữ cầm trùm, giống như một con chó cưng, nịnh hót lấy lòng cầu xin sự bảo vệ của cô ta.

Nhưng sau đó nữ trùm đã chết.

Sao lại chết.

Đương nhiên là do cô bày kế rồi, cô cố tình dụ dỗ kẻ thù không đội trời chung của nữ trùm khiến cho hai người vì cô mà đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng, cả hai đều thua cuộc, một người bị mù và người còn lại bị phế, và cuối cùng cô chính là người lên cầm trùm tiếp theo.

Cô là người xấu. Giống như một con rắn độc, ẩn mình trong bóng tối, nó có thể cắn chết những người đã làm tổn thương mình bất cứ lúc nào.

Nhưng người xấu cũng có tin xấu, khi chết cô mới biết mình thực ra chỉ là một vai nữ phụ.

Cái gọi là hệ thống nữ phụ đã nói cho cô biết.

Cuộc đời của cô, tất cả những gì cô gặp phải, là để làm nổi bật sự xuất sắc và ưu tú của nam nữ chính, sự tồn tại của cô, chỉ để làm bàn đạp cho nam nữ chính thôi.

Vai phụ chỉ có thể nở rộ dưới ánh hào quang của nam nữ chính.

Nhưng tại sao, tại sao cô phải tuân theo tình tiết đã định, tại sao cô phải trải qua những nỗi đau mà lẽ ra cô không phải chịu đựng?

Chẳng lẽ chỉ vì cô là nữ phụ sao?

Một khi đã như vậy, cô muốn hành động vô nghĩa, muốn làm tan vỡ cốt truyện, muốn để cho nữ phụ không theo thông lệ của kịch bản, ai làm cho cô không vừa ý cô sẽ hành người đó vào chỗ chết.

Tinh thần của Vãn Ninh ngày càng tốt lên, mỗi ngày đều mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ, giống như thay da đổi thịt vậy, ngày một khéo léo và tươi đẹp hơn.

Sự lột xác này không chỉ là về ngoại hình, mà là về ánh mắt và khí chất của cô, khi cô không cử động thì nhẹ nhàng như một bức tranh mực tao nhã, một khi cô ấy cười, mọi thứ xung quanh đều trở thành hình nền của cô.

Một loại vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết như pha lê.

Sự thay đổi này rất tinh tế, nhưng lại dễ dàng tiếp nhận, giống như cô sinh ra là để được như vậy, sinh ra là để được người ta ưu ái.

Từ sau khi Chu Yến bị cô từ chối, dường như cô đã tìm được mục tiêu sống còn của mình, ngày nào cô cũng đến đây để “an ủi”, mặc dù cô không bao giờ để ý đến anh ta, nhưng anh ta luôn tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của mình và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.