Chương 6: Đại Lão Mất Trí Nhớ

Suốt dọc đường đi rất yên tĩnh, chỉ khi đến gần phòng bệnh mới nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Hôm qua, phòng bên cạnh có một cậu bé bị gãy tay mới tới, cậu ấy khá ồn ào, nghe nói là cậu bé vô tình lăn xuống cầu thang và bị ngã có vẻ hơi nghiêm trọng.

Cậu bé quá ồn ào, mấy cô y tá trông rất lo lắng, khi Giang Vãn Ninh đi qua cửa phòng, cậu bé trong phòng đang khóc thút tha thút thít, một mực không chịu tiêm thuốc.

Thoáng thấy bóng dáng của cô, cậu bé như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, cậu nhóc ôm tay chạy sau lưng cô, thậm chí còn hét lên “cứu mạng”.

Giang Vãn Ninh nở nụ cười, cô không phải là phao cứu sinh đâu, cô í à, cô thích nhất là lừa bịp trẻ con nhất là những đứa có da có thịt.

Quay đầu lại nhìn cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, trên khuôn mặt trắng nõn còn đang chảy nước mắt dòng dòng, đôi mắt đen láy sáng ngời, trông rất dễ thương.

Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, cậu bé sững sờ một lúc rồi xấu hổ quay lưng lại, lấy mu bàn tay lau mặt, bộ dạng “em không khóc, cái chị vừa thấy chỉ là ảo giác”.

Hầu hết giới nam sẽ duy trì vẻ duyên dáng nhất của họ trong tiềm thức khi đối mặt với những phụ nữ xinh đẹp, ngay cả trẻ em cũng không ngoại lệ.

Vãn Ninh nghiêng đầu, duỗi một ngón tay ra gõ vào thạch cao trên cánh tay của cậu bé: “Sợ tiêm sao?”

“Đương nhiên là sợ rồi, vết tiêm rất đau”. Cậu bé khịt khịt mũi, có thể thấy rằng tiêm sẽ có một nỗi ám ảnh với cậu.

Vãn Ninh chớp chớp mắt, ngữ điệu bỗng nhiên trở nên thực sự nghiêm túc: "Nhưng nếu không tiêm thuốc, cánh tay sẽ không bớt sưng, dần dần vết thương sẽ càng ngày càng đau, đau đến nỗi làm em chịu không nổi, nếu như xử lí không tốt thì rất có khả năng gây ra dị tật di lệch xương bàn tay”.

“À, em có biết dị dạng nghĩa là gì không, tức là cánh tay bị vặn vẹo và rũ xuống trong suốt quãng đời còn lại và không thể dùng sức cũng không thể chơi bóng rổ, nếu đã từng chơi thực vật đại chiến cương thi, thì có lẽ nó sẽ có dáng vẻ giống như bên trong cương thi”.

Sau khi nghe những gì cô ấy nói, vẻ mặt của cậu bé không thể kìm lại được.

Đây là kiểu người gì vậy, ngay cả trẻ con cũng phải sợ.

Cậu bé nhìn cô với vẻ mặt đau khổ, trên mặt đầy nước mắt: “Em không muốn trở thành cương thi”.

Vãn Ninh liếc mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy thì em phải ngoan ngoãn đi tiêm, uống thuốc đúng giờ, không thể chạy lung tung gây cản trở người khác, em không thể nghịch ngợm như vậy cho đến khi vết thương lành hẳn”.

Cô đưa tay nhéo nhéo mặt cậu bé, trong mắt hiện lên một nụ cười, hù dọa trẻ con thật là có một cảm giác rất thoải mái.

Cậu bé chớp chớp mắt, cuối cùng cũng kìm được nước mắt, do dự một lúc, cậu mới miễn cưỡng đi đến trước mặt y tá, cẩn thận duỗi tay ra.

Khi tiêm, khuôn mặt cậu bé trông rất anh dũng và sau khi tiêm xong thì lại có vẻ mặt tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực tư thái rất giống như một chú gà trống nhỏ tự phụ, mấy cô y tá nhìn xung quanh không khỏi véo khuôn mặt tròn trịa của cậu bé.

Tiêm xong, cậu chậm rãi đi đến chỗ Vãn Ninh, lúng túng đá vào xe lăn của cô: "Này, chị tên là gì vậy?”. Trong lòng Chu Ngọc Dương có chút không vui đối với người phụ nữ vừa rồi đã làm cậu sợ hãi này.

Hừm, đừng tưởng cậu còn nhỏ mà dễ bắt nạt.

Giang Vãn Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn người cậu bé đứng trước mặt có độ cao thấp hơn ngực cô, dịu dàng cười nói: "Xét thấy cách xưng hô của em vô cùng mất lịch sự, chị lựa chọn từ chối trả lời câu hỏi của em”.

Cậu bé có chút kinh ngạc, đôi mắt đen láy trợn to ra: "Em không lịch sự ở chỗ nào?”

“Ví dụ, em có thể gọi chị là chị gái xinh đẹp, chị gái dịu dàng, hoặc cả hai, cách xưng hô là chị gái xinh đẹp và dịu dàng, như vậy chị mới có thể xem xét lại để trả lời câu hỏi của em”. Vãn Ninh chớp chớp mắt, nhìn cậu bé sững sờ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cái gì?

Người lớn đều không biết xấu hổ như vậy sao?

Đến ngay cả cậu còn cảm thấy xấu hổ khi khen ngợi bản thân một cách công khai như vậy.

Tuy rằng cậu cũng rất có thực lực, mỗi lần đi thi đều xếp hạng cuối cùng trong lớp, nhưng sẽ không bao giờ tự cao tự đại, cũng sẽ không nói ra những lời xấu hổ như vậy, người này thật đúng là da mặt dày, so với cậu còn dày hơn.

Vãn Ninh có thể nhìn ra được ý tứ trong mắt của cậu, cô nghiêng đầu nở một nụ cười tiêu chuẩn tám răng: "Sao vậy, lẽ nào chị không xinh đẹp sao?” Nụ cười nhẹ nhàng và xinh xắn, đẹp hơn cả ngôi sao truyền hình xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy.