Trưa hôm sau, Nhan Hựu đứng ở trong điện, cô nhìn Lạc Tú đang quỳ gối ở giữa cửa cung, nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta vì cả ngày không được uống nước, chỉ cảm thấy mình giống như nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, mà cô ta lại là Bạch Liên Hoa đáng thương khiến người ta yêu mến, còn Liên Thành Dục, chính là nam chính của tiểu thuyết kia, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ chốc lát sau nam chính hẳn là vì Bạch Liên Hoa, nổi giận vì hồng nhan.
Cô nghĩ như vậy, thế nhưng nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, cô mặc váy dài mềm mại đỏ thẫm, tóc hơi vén lên, mái tóc dài buông xõa, không có trâm hoa, không có phấn trang, nhưng lại rất xinh đẹp.
Lạc Tú nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, trong con ngươi lộ ra chua xót cùng thống khổ.
Mà Liên Thành Dục đi tới cửa cung cũng nhìn thấy nụ cười của Nhan Hựu, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Lạc Tú, không có hé răng, cất bước đi vào.
Tào công công đi theo phía sau hắn, nhìn Lạc Tú thê thảm, trong lòng hắn cũng không nhịn được thở dài, nha đầu này cũng thật sự là, đắc tội ai lại không đắc tội, lại đắc tội người trong lòng Hoàng đế kia, sao không giày vò ngươi như vậy chứ.
Nhan Hựu thấy Liên Thành Dục tới, nhưng thần sắc lại bình thản, cũng không vì Bạch Liên Hoa mà cùng mình quyết đấu, cô không khỏi có chút thất vọng bĩu môi.
Liên Thành Dục nhìn thấy sự thất vọng trên mặt cô, trong lòng hắn chua xót, đi tới trước mặt cô, hắn thấp giọng mở miệng: “Nhan Nhan, nàng còn đang giận trẫm à?”
Nhan Hựu quát một tiếng: "Thϊếp nào dám chứ, vạn lần người tức giận, lại muốn cắt đứt chân thϊếp thì làm sao bây giờ, thϊếp chỉ có đôi chân này, gãy hai lần là hết, nhiều hơn nữa thì không còn.”
Liên Thành Dục nghe thấy cô châm chọc, hắn nhắm mắt lại, lại thấp giọng mở miệng: “Là trẫm sai rồi, trẫm phải làm sao thì nàng mới có thể tha thứ cho trẫm?”
Nhan Hựu nghiêng đầu nhìn hắn: “Xin lỗi.”
“Thực xin lỗi.” Liên Thành Dục nói.
“Lớn hơn một chút.” Nhan Hựu cười lạnh, “Không nghe thấy.”
“Xin lỗi!” Liên Thành Dục tăng âm lượng, âm thanh quanh quẩn trong cung điện, cung nữ thái giám lập tức quỳ xuống.
Nhan Hựu nhìn thấy bóng dáng người ở cửa cung lắc lư, cô hài lòng nở nụ cười, nghiêng đầu, cô nhìn về phía Liên Thành Dục: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Người vẫn còn phiền lòng về quá khứ của thϊếp chứ?”
Liên Thành Dục cầm tay cô: “Nhan Nhan, trẫm chỉ cần nàng, trẫm yêu nàng, bất luận nàng như thế nào, trẫm đều yêu.”
Nhan Hựu không còn ý kiến gật gật đầu: “Thϊếp biết rồi.”
Liên Thành Dục nhìn thần sắc cô nhàn nhạt, không có chút biểu tình nào, trong lòng hắn có chút thống khổ: “Nhan Nhan, nàng không yêu trẫm sao?”
Nhan Hựu đưa tay sờ sờ mặt hắn: “Yêu người, vẫn luôn yêu người, nếu không sao thϊếp lại ở đây.”
Liên Thành Dục nở nụ cười, hắn đưa tay muốn ôm cô, Nhan Hựu đẩy hắn ra, cô chỉ chỉ Lạc Tú ở cửa cung: “Người xử trí cô ta như thế nào?”
Liên Thành Dục cúi đầu nhìn Nhan Hựu, cũng không quay đầu lại, ánh mắt đầy thâm tình: “Nhan Nhan muốn xử trí như thế nào?”
Nhan Hựu hừ cười: “Gϊếŧ cô ta, thế nào?”
Liên Thành Dục cầm tay cô, ánh mắt phức tạp: “Trước kia không phải không cho phép trẫm gϊếŧ người sao? Sợ người khác nói trẫm bạo ngược vô đạo, sợ trẫm trở thành bạo chúa.”
“Nhưng cô ta thích người.” Nhan Hựu thản nhiên mở miệng, “Trong cung này có nhiều kẻ thích người lắm, chưa kể đến phi tần, một cung nữ còn muốn tranh giành với thϊếp, thϊếp nhìn thấy cô ta thật khó chịu, gϊếŧ cô ta thì thế nào?”
Liên Thành Dục cười ôm chặt cô, hắn cúi đầu hôn khóe môi cô: “Nhan Nhan, trẫm là của nàng, trẫm chỉ yêu nàng, trong lòng trẫm chỉ có nàng, nàng ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không có người phụ nữ nào khác.”
Nhan Hựu ừ một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Liên Thành Dục nhìn vẻ mặt không tin của cô, hắn ôm chặt cô, đặt vào trong ngực, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Người đâu, mang Lạc Tú xuống, dùng trượng đánh đến chết.”