Chương 27: Bệ hạ, ta sai rồi!

Hiện giờ cô đã là người của hắn, hắn cũng gắt gao giữ chặt cô ở bên cạnh hắn, phái người giám sát cô, canh chừng cô, nhưng vừa nghĩ đến Liên Thành Tuyên đã từng có được cô, chính cô cũng cảm thấy chính mình trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn liền nhịn không được muốn gϊếŧ người!

Hắn muốn gϊếŧ Liên Thành Tuyên!

Hắn muốn gϊếŧ tất cả những người thèm muốn cô!

Hắn muốn gϊếŧ hết bọn họ!

Nghĩ tới đây, mậu khí trên mặt Liên Thành Dục càng lúc càng nghiêm trọng.

Nhan Hựu thấy hắn không nói lời nào, sát ý giữa mặt mày lại càng thêm nồng đậm, cô nhìn thoáng qua Lạc Tú đang cúi đầu bên cạnh, đột nhiên nở nụ cười.

Liên Thành Dục nhìn cô nở nụ cười, không khỏi ngẩn người.

“Liên Thành Dục, người là vì lời thϊếp nói mà ghen sao?” Nhan Hựu hỏi hắn, ánh mắt sáng quắc, “Sáng sớm hôm nay, thϊếp cùng Lạc Tú nói, bộ dạng thϊếp sinh ra đã như vậy, cũng khó trách Liên Thành Tuyên đối với thϊếp nhất kiến chung tình, ngay cả người cũng không ngoại lệ, người nghe được những lời này, cho nên ghen có phải hay không?”

Liên Thành Dục mím môi không trả lời, ánh mắt âm trầm xuống.

Nhan Hựu cười lạnh: “Quả nhiên, thϊếp biết cô ta là do người sắp xếp đến, thời thời khắc khắc giám sát thϊếp, đúng không?”

Lạc Tú lập tức quỳ xuống, thần sắc khó coi.

Nhan Hựu nghiêng đầu: “Thϊếp cố ý nói như vậy, thϊếp muốn xem cô ta có thể nói với người hay không, xem ra cô ta không làm thϊếp thất vọng, nếu không người cũng sẽ không tức giận như vậy.”

Ánh mắt Liên Thành Dục thâm thúy, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra từng tia thống khổ: “Nhan Hựu, chẳng lẽ nàng không biết nàng nói như vậy, trẫm sẽ đau lòng bao nhiêu sao?”

Nhan Hựu giật giật khóe miệng: “Vậy người phái người khác đến mỗi ngày giám sát thϊếp, báo cáo từng lời nói, hành động của thϊếp, nhất cử nhất động của thϊếp, có suy nghĩ đến cảm nhận của thϊếp không?”

Liên Thành Dục thấy cô chất vấn mình, chỉ cảm thấy trong lòng mình khổ tâm không thể tả, hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Trẫm chỉ là yêu nàng quá, chỉ là quá yêu nàng, cái này cũng sai sao?!”

Nhan Hựu nhìn nỗi đau trong con ngươi hắn, cô cười cười: “Người không sai, nhưng thϊếp cũng không sai, thϊếp không cảm thấy thϊếp nói sai cái gì, đây chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Thϊếp nghĩ rằng thϊếp rời khỏi người, cũng có thể tìm thấy một mối nhân duyên tốt!”

“Nàng!” Liên Thành Dục cắn răng, mắt đầy thống hận.

“Nhưng mà, Liên Thành Dục, thϊếp vẫn lựa chọn người, chẳng lẽ người không nên ngẫm lại, tại sao thϊếp chọn người sao?” Trong con ngươi Nhan Hựu hiện lên bi ai, “Giữa thϊếp và người, vốn là trái đạo đức, nhưng thϊếp tự mình quỳ xuống cầu xin Liên Thành Tuyên hưu thê, là vì ai? Thϊếp không để ý xấu hổ, không để ý người khác chỉ trỏ, không để ý đến đôi mắt lạnh lùng của cung tỳ phía sau người, ở lại chỗ này làm một con chim hoàng yến, lại là vì ai? Trong cung ai cũng nói yêu thϊếp như rước họa vào thân, thϊếp đều nhịn hết, lại là vì ai?”

Liên Thành Dục trong ánh mắt phẫn nộ tràn đầy đau lòng, hắn đưa tay muốn ôm cô, nhưng Nhan Hựu lại né tránh, cô nhìn hắn, thần sắc thê lương: “Thϊếp không cần người bảo hộ, thϊếp nhìn thấy được cũng nghe được, có đôi khi thϊếp không nói, không có nghĩa là thϊếp mù hay câm điếc, thϊếp chỉ là không muốn để cho người gϊếŧ người ở khắp nơi, bạo ngược vô đạo, cho dù người gϊếŧ hết mọi người trong thiên hạ, cũng không ngăn cản được miệng người đời, Liên Thành Dục, nếu như người và thϊếp ở bên nhau, lại không thể tiếp nhận quá khứ của thϊếp, vậy thϊếp khuyên người, hãy để thϊếp rời đi.” Nói xong Nhan Hựu xoay người rời đi, cũng mặc kệ sắc mặt người phía sau như thế nào, cô đã đem những gì mình muốn nói ra hết rồi.

Về phần hắn lựa chọn gì, đều không liên quan đến cô.

Đêm đó, Liên Thành Dục không đến, mà Lạc Tú quỳ ở cửa cung cả đêm, Nhan Hựu cũng không gọi cô ta đứng lên, cô ta muốn quỳ thì quỳ, thật sự coi Nhan Hựu cô dễ dãi đến vậy sao? Có một số việc nhìn thấu mà không nói ra, Lạc Tú mỉa mai cô như vậy, cô làm sao có thể nhịn được, loại đầy tớ như vậy, không cần cũng được.