Chương 29: Bệ hạ, ta sai rồi!

Người đang quỳ ở cửa cung hoàn toàn mềm nhũn trên mặt đất, sắc mặt cô ta trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cô ta nhìn hai bóng dáng đang ôm nhau kia, trong mắt rơi xuống dòng lệ nóng rát, cô ta nghĩ, cuối cùng là cô ta si tâm sai người, mất mát cho mình, cũng mất mạng.

“Quên đi.” Nhan Hựu ngăn cản Tào công công định đi phân phó, “Trái phải cũng là một mạng, để cô ta đi làm tạp vụ, không để cho ta nhìn thấy cô ta là được.”

Liên Thành Dục nở nụ cười, hắn ôm cô càng chặt hơn, hắn nghĩ, đây mới là Nhan Nhan xinh đẹp, thiện lương, hào phóng của hắn, cho dù có hận người khác thế nào, cũng sẽ không đả thương tính mạng người khác, anh yêu cô bộ dáng như vậy, cũng hy vọng cô vẫn có thể như vậy.

Nhan Hất cảm nhận được sự ấm áp trong lòng anh, cô đưa tay, ôm lấy anh.

“Liên Thành Dục.” Cô cúi đầu mở miệng, “Thực xin lỗi.”

Trong con ngươi Liên Thành Dục có chút chua xót, hắn hôn lên tóc cô: “Sao lại xin lỗi?”

“Là lỗi của thϊếp, thϊếp để người chờ đợi quá lâu, bỏ lỡ quá nhiều, chúng ta vốn có thể một mực bên nhau, nhưng thϊếp quá mức tự ti, cũng không đủ tin tưởng người, mới dẫn đến cục diện hiện giờ.” Nhan Hựu nói xong, hốc mắt cô có chút phiếm hồng, “Người còn có thể yêu thϊếp, thϊếp rất hạnh phúc, thϊếp biết là thϊếp tham lam, muốn người tôn trọng thϊếp tín nhiệm thϊếp, nhưng Liên Thành Dục, thϊếp thật sự yêu người, thϊếp không muốn rời xa người, thϊếp sợ người rời đi, người cũng sợ thϊếp rời đi, người hứa với thϊếp. Sau này phải thật yêu thϊếp, không được bỏ rơi thϊếp, được chứ?”

Cổ họng Liên Thành Dục nghẹn lại, hắn ôm chặt cô, siết chặt như muốn xâm nhập vào tận xương tủy, anh cúi đầu hứa hẹn, mang theo kiên quyết cả đời: “Nhan Hựu, trẫm yêu nàng trọn đời trọn kiếp, trẫm sẽ luôn ở bên nàng, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.”

Nhan Hựu nở nụ cười, nụ cười vô cùng rực rỡ sáng lạn, cô ngửa đầu hôn lên mặt hắn, giống như thời niên thiếu, xinh đẹp đáng yêu.

Dưới ánh mặt trời, đôi tình nhân đã từng tràn ngập vết nứt rốt cục vào giờ khắc này cũng buông bỏ khoảng cách, bọn họ ôm nhau thật chặt, như thể thế gian không còn cái gì có thể chia cách được bọn họ.

Ngày tết Trung thu, Liên Thành Dục ở trên triều đình tuyên bố lập Nhan Hựu làm hoàng hậu, lời này vừa nói ra, tứ phía khϊếp sợ, tất cả đại thần đều quỳ xuống, kể cả phụ thân Nhan Hựu Nhan đại nhân.

Mọi người đều biết, Nhan Thị từng gả cho Tuân Vương làm vợ, đó là do Tiên hoàng tự mình tứ hôn, hiện giờ Bệ hạ không để ý đến đạo đức luân thường ép Tuân Vương phải hưu thê, đã là sóng gió náo loạn cả thành, bên ngoài đều truyền Nhan Thị là yêu nữ sống, mê hoặc Bệ hạ nhờ có mỹ sắc, lời đồn nhảm còn chưa qua, Bệ hạ lại muốn phong Nhan Thị làm hoàng hậu, một đợt chưa bình ổn, một đợt lại nổi lên, cứ tiếp tục như thế, làm sao chịu được.

Liên Thành Dục không quản được bọn họ nhiều như vậy, tuy rằng chúng đại thần nhiều lần phản đối, thậm chí có người chết triệt, nhưng Liên Thành Dục vẫn cưỡng ép phong Nhan Hựu làm hoàng hậu, hơn nữa ngày mùng chín tháng chín cử hành nghi lễ phong hậu.

Đến ngày lễ đó, chúng thần hành bái, Nhan Hựu mặc cung bào hoa mỹ, đầu đội kim quan, cô đứng bên cạnh Liên Thành Dục, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.