Chương 2: Thế Giới Thứ Nhất: Tổng Tài Không Bá Đạo

“Nam Tình, cô nhìn thấy không!? Là hắn, nhanh lên!!!” Mèo đen nhảy lên trên bàn, giương nanh múa vuốt, cái đuôi dài của xù cả lông lên.

"Có cái lờ." Cô lặng lẽ lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính trước mặt.

Đã một tuần trôi qua, và cô hoàn toàn ở trạng thái "lười biếng thụ động".

Cốt truyện của tiểu thuyết gốc bị cưỡng ép nhét vào đầu cô, Nam Tình bị ép đọc mấy lần, cô suýt chút nữa là đi vặt trụi hết lông mèo đen.

Cuốn tiểu thuyết gốc thuộc về thể loại tổng tài bá đạo điển hình, hơn nữa nó còn là — truyện nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi đọc.

Nữ chính ‘bạch liên hoa’ xinh đẹp, bằng phương thức ảo diệu nào đấy mà dây dưa liên tiếp với nhiều ông lớn một lúc. Cuối cùng, các nam chính cùng nhau thỏa hiệp, cùng chia sẻ nữ chính và nhân tiện sáp nhập công ty luôn.

Đúng là loại kịch bản ba xu thiểu năng trí tuệ!

Nhưng may mắn thay, lãnh đạo trực tiếp của cô không phải là một trong những nhân vật nam chính mà là một nhân vật phản diện.

Một nhân vật phản diện nghiêm túc trong việc phát triển sự nghiệp của mình, nhưng lại trở thành bia đỡ đạn chỉ vì hắn ta không bị thu hút bởi nữ chính.

Thật đáng thương.

Nhưng liên quan gì đến cô.

Suốt một tuần liền, cô cùng mèo đen giằng co qua lại, đủ kiểu vừa đấm vừa xoa, không bên nào chịu nhường bên nào. Nam Tình một lòng chỉ muốn làm việc thật tốt, thiếu chút nữa dùng logic của mình thuyết phục được mèo đen.

“Vì anh ta không bị nữ chính thu hút, có lẽ là người đồng tính hoặc vô tính.”

“Nếu không phải vậy, thì chắc là do không thích thái độ lười biếng của nữ chính.”

“Vì vậy, nếu tôi làm việc chăm chỉ, có lẽ sẽ gây được sự chú ý của anh ta.”

Do đó, cô đã tăng ca cả tuần nay. Khi nhận được thông báo trợ cấp tăng ca, khuôn mặt vô cảm của cô cuối cùng cũng nở nụ cười.

Mèo đen trơ mắt nhìn người đàn ông bước thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, tức gần chết.

"C-cô không muốn quay lại thế giới cũ sao!" Nó chắn trước màn hình máy tính, nhìn thấy bàn tay của cô vươn ra thì không nhịn được run rẩy.

“Làm ở đâu cũng là làm, tôi thấy nguyên chủ cũng khá tốt.” Nam Tình không chút do dự mà bắt đầu nhéo lỗ tai mèo đen, khiến nó "meo" một tiếng nhảy ra.

Nguyên chủ trong tiểu thuyết đơn giản là pháo hôi trong pháo hôi, chỉ là một nhân vật chết vì làm thêm quá sức, là một trong những yếu tố khiến công ty của cấp trên phản diện bị các nam chính tóm gọn, cuối cùng phá sản.

Nam Tình dù thích làm thêm giờ, nhưng cũng chưa đến mức như nguyên chủ muốn nhìn thấy thành phố lúc bốn giờ sáng.

Nhưng nếu cốt truyện thực sự phát triển đến mức đó, lúc chết thì chết thôi, cô không quan tâm lắm.

“Nam Tình.” Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi qua bàn làm việc của cô, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện, “Muốn uống trà sữa không?”

“Không, cảm ơn.” Cô từ chối, ngón tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím.

“Trong khoảng thời gian này em vất vả rồi, đừng khiến mình mệt quá mà lả đi.” Khúc Minh đưa điện thoại ra, ra hiệu cho cô xem menu, “Đợi nhân viên mới được điều đến, em sẽ không cần phải làm việc của hai người nữa.”

“Không sao, làm thêm giờ cũng không có vấn đề gì.” Nam Tình đành phải dừng lại, nhìn vào giao diện đặt đồ ăn ngoài trên màn hình điện thoại.

“Cứ coi như tôi đãi em, mau chọn đi.”

Cô chọn một ly trà ô long đào, đợi Khúc Minh quay lưng đi liền chuyển tiền cho anh ta qua WeChat.

Nhưng Khúc Minh lập tức trả lại. Nam Tình nghĩ một chút, gửi một đoạn tin nhắn, ý nói muốn tăng lương.

Cô chỉ là một thư ký giám đốc bình thường, còn Khúc Minh thì là thư ký cấp cao nhất. Với mức độ làm việc của Nam Tình trong thời gian này, xin tăng lương với anh ta, tỷ lệ thành công khá cao.

Như mong đợi, Khúc Minh đồng ý, khi mang ly trà ô long đào đến chỗ làm việc của cô còn dặn dò thêm: “Ngồi lâu không tốt cho sức khỏe, không có việc gì thì em nên đứng dậy đi lại một chút.”

(Còn tiếp)