Chương 1: Mở Đầu

Nam Tình là một nô ɭệ tư bản chính hiệu, mỗi ngày đều cảm nhận đau khổ đan xen vui sướиɠ của việc đi làm công ăn lương.

Nhưng mà! Cô thật sự không cần hệ thống tới cứu vớt!!!

Sau khi bị ném vào các thế giới, cô liền “đình công làm biếng”

Làm việc → kiếm tiền → mua nhà → nuôi chó mới là chân ái cuộc đời!

Không nghĩ tới đám đàn ông mạch não kỳ quái kia lại......

Cảm thấy bộ dạng thức khuya bán mạng cho tư bản của cô cực kỳ đáng yêu?!

***

Tổng tài: "Một mình thư ký làm bằng sức của ba người khác cộng lại —— tăng lương."

Bác sĩ: "Mỗi ngày y tá đều tăng ca, không quan tâm đến sức khỏe của bản thân à?"

Ảnh đế: "Trợ lý chạy vặt đúng là nhanh nhẹn, tháo vát…… Chân cũng khá xinh đẹp."

Nam Tình: "Mấy người đừng có tới đây! Ngày mai tôi còn muốn đi làm!"

Chương 1: Mở Đầu

“Ha ——”

Nam Tình ngáp một cái, lúc cô cử động cái cổ cứng ngắc của mình thì phát hiện toàn bộ cơ thể đều đã mệt rã rời.

“Tăng ca đúng là…”

“Đúng là gây nghiện!”

Vẻ mặt cô rất cứng ngắc vì nhìn màn hình trong thời gian dài, nhưng trong lòng vẫn đang tràn ngập vui sướиɠ.

Ai mà không thích được thưởng lương gấp đôi! ! !

Là một nô ɭệ tư bản chính hiệu, Nam Tình chẳng những không cảm thấy khổ, ngược lại mỗi ngày, đều bởi vì con số hiển thị trong phần mềm kế toán mà vui mừng không thôi.

Giấc mơ của Nam Tình không tầm thường như kiểu đắm mình trong tiền tài - chỉ là cô muốn mua một căn nhà hai phòng ngủ và nuôi một con chó.

Tưởng chừng đơn giản nhưng giá nhà đất tăng nhanh đã khiến cô ngày càng rời xa mục tiêu của mình.

Đồng hồ báo thức mười giờ trên điện thoại đúng giờ vang lên, Nam Tình dụi đôi mắt đỏ hoe, mò mẫm tắt máy tính, sau đó tắt tiếng chuông báo thức đang reo liên tục.

Trong văn phòng im lặng, trước khi cô kịp đứng dậy khỏi ghế, mắt cô đột nhiên tối sầm.

"Con mẹ nó! Không phải mười giờ rưỡi mới cắt điện sao!?"

Tầm mắt phảng phất như bị mực đen che đi, Nam Tình ngây người một lúc lâu, vội vàng đứng dậy đi lấy điện thoại di động, nhưng không bắt được cái gì.

“Muốn trở nên giàu có chỉ sau một đêm không?” Một giọng nam nhàn nhạt vang lên bên tai cô.

"Tôi không muốn, người béo đều là ăn từng chút một mới được vậy, làm gì có chuyện tự dưng giàu lên." Nam Tình trả lời theo phản xạ, cô phát hiện ngay cả bàn làm việc thân yêu của mình cũng biến mất rồi.

"... Cô có muốn tay trái ôm núi vàng, tay phải ôm trai đẹp không?"

Nam Tình lui về phía sau một bước, không tìm thấy chiếc ghế văn phòng cô vừa ngồi ấm mông.

"Không, đàn ông sẽ chỉ làm rối tung kế hoạch kiếm tiền của tôi. Núi vàng quá lớn, dễ bị trộm cướp."

“Cô có muốn đi lên tới đỉnh cao của cuộc đời, sống một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc không?!”

"Bình yên qua ngày là chân lý, Lao động là vinh quang."

Cô trực tiếp ném ra hai câu cửa miệng, sau khi phát hiện ra rằng dù có cố gắng sờ soạng đến cỡ nào, cô cũng chỉ có thể chạm vào không khí, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

“Ta-da! Chúc mừng cô đã gặp được hệ thống xuyên nhanh trăm năm khó gặp, còn được tặng kèm gói quà xuyên nhanh siêu ngầu!”

Bỗng nhiên có một chùm ánh sáng từ phía trên rơi xuống, đảo qua đỉnh đầu Nam Tình rồi dừng lại cách mặt cô ba bước chân.

"Ồ, một con mèo." Cô vẫy tay về phía con mèo đen đang há miệng, "Tôi không muốn cái gì mà xuyên nhanh các kiểu, xin hãy để tôi quay lại."

Xuyên nhanh gì đó, đồng nghiệp thích đọc tiểu thuyết từng đọc qua, cô cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi xem qua một chút, thỉnh thoảng còn tham gia trò chuyện, thảo luận với mọi người.

Nam Tình muốn không biết cũng khó -- còn không phải là xuyên vào các kiểu thể loại như vũ trụ song song hoặc là tiểu thuyết, để đi công lược đủ loại đàn ông à?

Đúng là lãng phí cuộc đời!

Đôi mắt màu vàng của mèo đen trợn tròn, con ngươi màu đen nhìn thấu suy nghĩ của cô, hoàn toàn cạn lời. "Sau một thời gian dài, hệ thống quan sát ký chủ, cảm thấy cô làm việc quá nghiêm túc, cần phải giải tỏa căng thẳng, vì vậy…”

“Đừng có làm những việc không đâu.” Nam Tình lại ngáp dài, khuôn mặt trang điểm đầy vẻ mệt mỏi.

"Hệ thống đặc biệt đã lựa chọn cô! Để cô đi đến các thời gian và không gian khác nhau để thư giãn! Thưởng thức phong cảnh tuyệt vời, ngắm nghía trai đẹp, rượu vang hảo hạng cùng đồ ăn ngon!"

Mèo đen cười toe toét, nhe những chiếc răng nanh trắng như tuyết, trông vô cùng sắc bén.

“Ồ, mày cũng biết làm việc cực kỳ vất vả à?”

“?”

“Mày hỗ trợ tao xuyên qua các thế giới, cũng coi như là đang đi làm đúng không?” Nam Tình mặt không chút thay đổi, ngay cả nói chuyện cũng giống như cái máy đánh chữ, nhả ra từng chữ một.

"......"

“Vậy là mày cũng đang chăm chỉ làm việc nhỉ, hay là giờ như thế này đi, mày để cho tao quay lại thế giới ban đầu. Tao sẽ cố gắng tiếp tục vất vả tăng ca, còn mèo thì tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ phép.”

“...” Tại sao nghe lại có vẻ hợp lý thế nhờ?

Mèo đen vội vàng lắc lắc đầu: "Không, không, không! Cô là người mà bổn hệ thống này coi trọng, bây giờ thì mau nhanh chóng đi tới thế giới khác!"

Miệng bảo sẽ tặng một gói quà lớn để cô thư giãn, nhưng cuối cùng họ lại ra lệnh bắt cô “đi làm”. Nam Tình nhếch khóe miệng cười lạnh, cúi đầu nhìn con mèo đang xù lông.

Cái đuôi dài của mèo đen dựng lên trông khá hung dữ, móng tay được mài sắc đặt ở trên mặt đất hoàn toàn đen kịt, sau khi thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại, nó vẫy vẫy chân trước:

“Hoàn thành tất cả nhiệm vụ! Bổn hệ thống sẽ cho phép cô trở về thế giới ban đầu. Giờ thì xuất phát thôi!”

Không gian xuất hiện hai màu đen trắng cuộn xoáy, dần dần hòa quyện vào nhau như cà phê khuất với sữa tươi.

Trước khi mất đi ý thức, Nam Tình không quên chế giễu một câu:

“Chậc, đúng là tư bản, keo kiệt đến từng lỗ chân lông.”

(Còn tiếp)