Chương 3: Thế Giới Thứ Nhất: Tổng Tài Không Bá Đạo

Vì hiện tại là thời gian uống trà chiều nên những người khác cũng thả lỏng thư giãn, đi lại nói chuyện, chỉ có Nam Tình vẫn chăm chú nhìn vào máy tính.

“Vâng, cảm ơn anh Khúc.”

Nam Tình cắm ống hút vào nắp nhựa, hớp một ngụm, cô vẫn chưa có ý định đứng dậy, chỉ nhíu nhíu mày.

Khúc Minh cười hai tiếng, cũng không rời đi, chỉ cầm ly trà sữa khoai môn của mình dựa vào bàn làm việc: “Sao, không hợp khẩu vị à?”

Nam Tình chỉnh lại mắt kính, do dự một chút: “Có hơi ngọt.”

Nó giống như vị ngọt của việc ăn mười viên kẹo cùng một lúc, đầu lưỡi không thể chịu được mùi vị, có lẽ là do khẩu vị của nguyên chủ thích nhạt.

“À… ly của anh còn chưa uống, có muốn đổi không?” Khúc Minh vừa nói vừa đưa ly nước trong tay ra trước mặt cô, giọng nói nghe có vẻ như đùa.

Nam Tình chưa kịp trả lời, hệ thống trên bàn luôn im lặng bỗng chốc la lên: “Mẹ kiếp, anh ta nhìn thấy rồi à à à à!!!”

Lười quan tâm đến con mèo đen bỗng dưng nổi điên, Nam Tình thuận theo ý anh ta trả lời: “Được, chúng ta trao đổi.”

“Nam Tình!!! Cô đang cưỡng ép gia tăng độ khó công lược!!

Mèo đen lại nổi khùng, sau khi nhận ra ánh mắt lướt qua của tổng giám đốc khi mở cửa đi ra ngoài, cả mèo đều cảm thấy không ổn.

Thấy anh ta thật sự muốn đưa lý nước cho mình, Nam Tình mới xua tay: “Em đùa thôi anh Khúc, không cần đâu.”

“Anh còn tưởng em thật sự muốn đấy.”

“Được rồi, anh về đây.” Khúc Minh cắm ống hút vào nắp, không uống, “Nhớ đứng dậy đi lại một chút đấy.”

“Cảm ơn anh Khúc.”

Nam Tình hoàn toàn không muốn nghe hệ thống nói linh tinh, đẩy ly trà ô long đào cho nó: “Có uống được không?”

“Làm gì? Định hối lộ tôi à?” Mèo đen cố gắng muốn dùng đôi mắt vàng của nó trợn trắng mắt, kết quả đương nhiên là thất bại.

Ngoài miệng càu nhàu, thực tế nó cũng say sưa ôm ly trà uống, giọng điệu cũng không khó nghe như lúc đầu nữa: “Tôi nói này, Lương Tử Tĩnh thật sự không tồi, sao cô không xem xét một chút đi?”

“Ở cùng anh ta là có ‘cơm ngon rượu say’, tốt hơn bây giờ nhiều mà?”

Mèo đen nhìn theo bóng lưng của người đàn ông thở dài.

Dáng cao chân dài, người lại đẹp trai, dù sao cũng là phản diện quan trọng trong tiểu thuyết, vẻ ngoài lẫn địa vị gần như ngang hàng với các nam chính.

“Tôi nói rồi, không thể không làm mà hưởng.”

“Ôi dào, cô theo đuổi anh ta, không phải cùng là làm việc à!” Hệ thống rất nhân tính hóa, dùng ống hút uống trà, nhìn có vẻ rất không nhất quán.

“Đều là tại cô, nếu anh ta hiểu lầm cô với Khúc Minh thì sao…”

“Khúc Minh cũng khá tốt.” Nam Tình liếc mắt nhìn ly trà ô long đã bị uống hết một nửa, “Kiếm tiền nhiều hơn tôi, dáng người cũng không tệ, còn biết mua trà sữa.”

“Ừ, hình như cũng… Không được! Nam Tình, cô…”

Cô chậm rãi đứng dậy, không để ý đến mấy lời nói của hệ thống đang mê man.

“Mẹ nó! Cô nghe lời anh ta thế? Bảo cô đi lại xung quanh là cô đi thật à?!” Mèo đen vội vàng nhảy lên góc của bảng chắn bàn làm việc, râu vì tức giận mà vểnh cả lên.

Tại sao cô lại không nghe lời hệ thống chứ?

“Tôi đi in vài thứ mà thôi.”

Nam Tình in xong tài liệu, khi đi ngang qua chỗ làm việc của Khúc Minh thì chào hỏi anh ta một tiếng, rồi mới gõ cửa chuẩn bị vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hệ thống không cam lòng xoay quanh cô: “Đúng, đúng rồi! Đi tiếp xúc với tổng giám đốc!”

“Mời vào.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng trầm thấp, giống như đang kéo đàn cello.

Nam Tình trăm triệu lần không nghĩ tới, hệ thống sẽ hố cô vào thời điểm này.

Thân hình mềm mại uyển chuyển của con mèo lượn một vòng quanh chân cô, cô ngã xuống khá nhục nhã giống như nữ chính ‘bạch liên hoa’ nào đó.

Đúng như hệ thống suy nghĩ, Lương Tử Tĩnh nhìn lại.

Hệ thống: Tôi xem trong mấy cái truyện 18+ đều có kiểu tình huống này, ngã đập mặt vào háng của nam chính.

Nam Tình Tình:?! Cứ chờ tao cạo lông mày.

(Còn tiếp)