Chương 13

Mộ Thành đã liên tục ba năm làm hội trưởng Hội Học Sinh, bắt đầu từ năm hai, hiện tại năm bốn sắp tốt nghiệp, hội học sinh đang trải qua nhiệm kỳ mới, anh sắp đem sự vụ trên tay giao cho hội trưởng đời kế tiếp, mà phó hội trưởng trước mặt là ván đã đóng thuyền hội trưởng đời kế tiếp.

Vệ Trạch Tư làm người ôn hòa, ngày thường sẽ không vội vàng phủ định kiến nghị của anh, cho nên, cậu ta là vì Khương Dao sao?

Thái độ của Mộ Thành làm Vệ Trạch Tư cảm thấy kinh ngạc, lập tức phản ứng lại thâm ý sâu sắc của câu hỏi này, không khỏi quay đầu lại nhìn Khương Dao một cái.

Khương Dao đang liều mạng mà nháy mắt.

Cặp mắt kia như là nai con đang chớp mắt, làm anh tim đập rối loạn trong nháy mắt, cũng khiến anh vui sướиɠ trong nháy mắt. Khi đến nhiệm kì mới, vì việc này mà cùng hội trưởng nháo đến không thoải mái quả nhiên không thích hợp.

Nhưng nếu là vì Khương Dao, đáng giá.

Vệ Trạch Tư hơi hơi gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo anh minh bạch.

Mộ Thành trầm mặc mà nhìn hai người liếc mắt đưa tình — ngay trước mặt anh. Anh đứng dậy, vòng qua bàn gỗ đặc, một bên vừa nói vừa đi, vừa lúc che ở giữa hai người: “Phó hội trưởng, cậu cảm thấy xử phạt của tôi là bất cận nhân tình?”

Anh nhấn mạnh từ “Phó”.

Tuy không biết vì sao việc nhỏ như này lại khiến vị hội trưởng từ trước đến nay mặt lạnh tâm lạnh tỏ ra tức giận, nhưng Vệ Trạch Tư cực kì thông minh, thay đổi cái phương hướng trả lời: “Tôi cùng Khương Dao là bạn học cùng lớp, nếu có vấn đề gì, tôi có thể vì cô ấy làm đảm bảo.”

Khương Dao lặng lẽ lôi kéo góc áo Vệ Trạch Tư, nhỏ giọng giải thích: “Không nhớ hồ sơ, không có việc gì.”

Vệ Trạch Tư vội vàng chạy tới chính là giúp Khương Giao làm đảm bảo, Mộ Thành ánh mắt mị mị, ngữ khí lạnh lẽo, hùng hổ doạ người nói: “Cậu là phó hội trưởng, không nên nghe gió chính là mưa, hẳn là thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Khương Dao nghe ngữ khí lạnh căm căm này, trong lòng run sợ, lo lắng hai tôn đại Phật cãi nhau sẽ lan đến cô.

Vệ Trạch Tư vẫn duy trì tươi cười lễ phép như cũ, dường như không cảm nhận được sự lạnh băng của Mộ Thành, chỉ mỉm cười nói câu “Xin lỗi, là tôi xúc động”, chủ động nhượng bộ, gió xuân hóa mưa phùn hóa giải không khí lạnh băng này.

...

Khương Dao đi theo Vệ Trạch Tư ra văn phòng hội trưởng, mãi đến khi ra đến ngoài hành lang, mới hoãn lại, thở phào một hơi.

Vệ Trạch Tư nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, cười an ủi: “Không cần khẩn trương, hội trưởng ngày thường cũng sẽ phê bình tôi”

Khương Dao hoài nghi hội trưởng là quan báo tư thù, cố ý đả kích Vệ Trạch Tư sắp kế nghiệp vị trí của anh ta, nhỏ giọng oán giận: “Hội trưởng thật keo kiệt.”

Bên tai truyền đến một đạo tiếng cười nhẹ nhàng: “Ân".

Khương Dao nhìn qua đi, chỉ thấy Vệ Trạch Tư đang nhìn chính mình cười tủm tỉm.

Như là đạt thành nhận thức chung, hai người ăn ý mà nhìn nhau cười.

……

Vệ Trạch Tư cùng Khương Dao vốn là cùng lớp, thường xuyên gặp mặt, cũng liền quen thuộc lên.

Anh không hổ là người được bỏ phiếu bình chọn thành “bạn trai lí tưởng nhất” ở Thánh Đức, liền tính chỉ là bạn bè bình thường, Khương Dao cũng cảm nhận được sự chiếu cố của anh. Nhưng chiếu cố của anh khiến người khác thư thái, anh cũng không yêu cầu hồi báo, làm mỗi việc, nói mỗi câu nói đều như gió xuân mưa phùn làm người dễ chịu.

Trong một lần tụ hội của hội học sinh, Vệ Trạch Tư nghiễm nhiên coi Khương Dao trở thành người một nhà, mời cô đi cùng.

“Người không nhiều lắm, chỉ có mấy bạn học quan hệ với tôi không tệ lắm trong hội học sinh".

Vệ Trạch Tư tươi cười có một loại ma lực thần kỳ, “Quan hệ cũng không tệ lắm” mấy chữ càng làm cho Khương Dao tâm hoa nộ phóng.

Bởi vì Vệ Trạch Tư tuy rằng ôn nhu dễ nói chuyện, nhưng luôn là duy trì khoảng cách xã giao với nữ sinh.

Khương Dao vui vẻ đến muốn lập tức liền đi mua quần áo, nghĩ lại tưởng tượng, Tô Ly Ly cũng là thành viên hội học sinh, cùng Vệ Trạch Tư quan hệ cũng tốt...

Cô càng ngày càng tham lam, lại thử thăm dò hỏi: “Cậu còn mời ai nữa?”

Vệ Trạch Tư hơi hơi nhướng mày: “Tôi chỉ mời cậu, cậu sẽ đến sao?”

Khương Dao sửng sốt một lát, dùng sức gật đầu một cái.

Cô là thật ghen ghét Tô Ly Ly, ai đều không muốn làm “cá trong chậu bị vạ lây” một đuôi cá nhou, ai đều muốn trở thành đặc quyền hoặc là đặc quyền thiên vị.

Vệ Trạch Tư mời, có thể giúp cô càng gần F4 loại này sinh vật hi hữu càng gần một bước, cũng ý nghĩa càng gần đặc quyền một bước! Loại này dụ hoặc, phàm là con người, đều không cự tuyệt được.