Chương 12

Mộ Thành vốn muốn tìm từ nghiêm khắc mở miệng, biến thành bình thường trần thuật, trần thuật một bài đăng của cô khiến cho bọn học sinh nhiều mặt suy đoán, tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt lắm, vấn đề đặc chiêu sinh liên tiếp gặp phải có thể là do bài đăng của cô.

Ngữ khí hùng hổ doạ người cũng thay đổi, biến thành nhẹ giọng dò hỏi: “những việc đó cô biết không?”

Khương Dao vội vàng nhận sai: “Tôi thật sự không biết, thực xin lỗi! Hội trưởng, tôi lần sau không bao giờ đăng bài”

Mộ Thành ngồi trở lại vị trí, lạnh mặt nói: “Xét thấy sự kiện lần này chung quy tạo thành ảnh hưởng nhất định, xử phạt nhất định phải có.”

“Xử phạt là gì?”

“Lưu giáo xem kỹ.” Mộ Thành lâm thời bổ sung bỏ thêm một câu, “Yên tâm, sẽ không nhớ hồ sơ.”

Khương Dao nghe được nửa câu đầu cả người đều không tốt, nhưng nghe đến nửa câu sau ——?

Cô nhẹ nhàng thở ra đồng thời cảm thấy có điểm kỳ quái, lưu giáo xem kỹ lại không nhớ hồ sơ, kia không phải tương đương với không trừng phạt thực tế gì sao? Cùng với dùng miệng cảnh cáo cũng không sai biệt lắm?

Khương Dao xem anh tuy rằng lạnh mặt, nhưng xử phạt giống như không bất cận nhân tình như tưởng tượng, không khỏi được một bước lại muốn tiến thêm một thước : “Xử phạt có thể nhẹ hơn một chút sao?”

Mộ Thành thiếu chút nữa liền đồng ý rồi.

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không xem mặt cô mới có thể nhanh chóng cân nhắc lợi hại, thực nhanh có quyết định: “Bài đăng này của cô phát ra là 8: 49 buổi tối thứ tư, nếu tôi nhớ không lầm, thời điểm này đang là tiết tự học buổi tối?”

“Là, đúng vậy.”

“Bạn học Khương Dao, thời gian tiết tự học buổi tối là dùng để học tập, không phải dùng để lên diễn đàn đăng bài giống thật mà là giả khiến cho tranh luận.” Mộ Thành tựa hồ là tự hỏi một thời gian, tiếp theo nói, “Nếu cô muốn từ nhẹ xử phạt, cũng không phải không thể. Tôi cho rằng cô khuyết thiếu giám sát, từ hôm nay trở đi, tiết tự học buổi tối tới học sinh hội báo danh, về sau cô liền tự học ở phòng cách vách, tôi tùy thời giám sát.”

Khương Dao trực tiếp ngây người.

Mộ Thành ho nhẹ một tiếng, để che giấu bản thân quang minh chính đại không đạo, ngữ khí lại như cũ lạnh lẽo: “Cô có ý kiến gì có thể nói ra.”

Cô có thể có ý kiến gì? Chỉ là giám sát mà thôi, đã thực may mắn.

Khương Dao lắc đầu như trống bỏi, sợ anh đổi ý, tội lại tăng thêm: “Không có không có, cảm ơn hội trưởng! Tôi lần sau nhất định nghiêm túc học tập, hạn chế dạo diễn đàn.”

Mộ Thành cố gắng khống chế xúc động muốn tới gần cô, bởi vì về sau có rất nhiều cơ hội gặp mặt, anh thậm chí lập tức liền đuổi cô đi.

Khương Dao choáng váng đi ra ngoài, không biết hội trưởng rốt cuộc muốn làm sao, kêu cô lại đây chính là nhắc nhở học tập cho tốt? Vẫn người ngồi vào vị trí hội trưởng, đầu óc đều thâm trầm đến mức làm người đoán không ra, kỳ thật có thâm ý khác?

Lúc này, Mộ Thành gọi lại cô: “Từ từ.”

“Hội trưởng còn có có gì muốn phân phó sao?”

Mộ Thành nhìn mặt cô, trong khoảnh khắc hoảng thần, cúi đầu kéo ra ngăn kéo, tìm cái khẩu trang, đặt lên trên mặt bàn: “Đeo lên.”

Vừa mới lạnh nhạt mệnh lệnh cô tháo xuống khẩu trang, hiện tại lại tốt bụng bồi thường một cái khẩu trang cho cô, tuy rằng ngữ khí lạnh lẽo, nhưng Khương Dao nhanh chóng nhận lấy, đeo lên khẩu trang mới.

Trong nháy mắt mở cửa, cô tựa hồ nghe thấy thanh âm trầm thấp của Mộ Thành “Về sau ra cửa tận lực mang khẩu trang”, nhưng tay nắm cửa mở phát ra thanh âm, che giấu giọng nói trầm thấp kia, cô cho rằng chính mình ảo giác, nghi hoặc mà quay đầu.

Mộ Thành ánh mắt hơi hơi đốn.

Khương Dao thấy anh thế mà còn đang nhìn chính mình, trong lòng sợ hãi, sợ đi chậm anh muốn sửa chủ ý, nhanh chóng quay đầu, mở cửa chạy ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, thình lình có người tiến vào.

Khương Dao trốn tránh không kịp, trực tiếp đυ.ng vào lòng ngực người tới.

Mùi tuyết tùng cùng cam quýt nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, tản mát ra một loại hương vị thần bí mà ấm áp, xua tan cảm giác lạnh băng do Mộ Thành mang lại.

Khương Dao nâng mặt lên, kinh ngạc: “Vệ Trạch Tư? Anh không phải đang trong tiết tự học buổi tối sao?”

Vệ Trạch Tư đỡ lấy bả vai cô, cúi đầu nhìn cô hơi hơi mỉm cười: “Ân, có chút việc. Cô ngồi ngồi xuống bên cạnh, chờ tôi trong chốc lát, có thể chứ?”

Tiếng nói ôn hòa giống như mưa phùn đầu mùa xuân, hơi thở lại hơi gấp, như là từ phòng tự học chạy một đường tới, tóc ánh kim dưới ánh đèn văn phòng làm nổi bật nhẹ nhàng lay động, ấm áp động nhân tâm.

Khương Dao tươi cười ôn nhu này mê mắt, theo anh đi tới, lùi về sau hai bước, tiếp theo liền một mông ngồi lên sopha trong văn phòng hội trưởng.

Sau khi ngồi xuống, cô mới nhớ tới đây là văn phòng hội trưởng. Cô sao lại có thể tùy tiện ngồi xuống! Vệ Trạch Tư điên rồi sao, như thế nào lại còn bảo cô ở lại?

Khương Dao bất an mà nhìn nhìn Mộ Thành.

Quả nhiên, Mộ Thành khẽ nhíu mày.

Ánh mắt lạnh như sương tuyết của hội trưởng nhìn qua lại giữa cô và Vệ Trạch Tư, thần sắc càng thêm lạnh băng.

Đối mặt Mộ Thành mặt lạnh, Vệ Trạch Tư trên mặt lại treo ý cười thong dong: “Hội trưởng, tôi muốn cùng ngài bàn bạc một chút về xử phạt đối với Khương Dao.”

Ánh sáng lạnh trong mắt Mộ Thành chợt lóe mà qua: “Ân?” Anh liếc Khương Dao một cái.

Khương Dao vừa nghe liền nóng nảy, “Đằng” mà một chút đứng lên, sợ Vệ Trạch Tư bỏ đá xuống giếng, làm một cái trừng phạt cho cô.

Vệ Trạch Tư: “Hội trưởng, tôi cho rằng một học sinh đăng bài tạo thành ảnh hưởng hữu hạn, chỉ bởi vì như vậy mà lưu giáo xem kỹ, xử phạt quá mức nghiêm trọng.”

Khương Dao: “?”

Cô như thế nào cũng chưa dự đoán được Vệ Trạch Tư thế mà lại cầu tình thay chính mình, thiếu niên xinh đẹp quả nhiên người đẹp tâm cũng đẹp! Kỳ thật không tới trình độ nghiêm trọng như vậy, chỉ là nghe tới rất nghiêm trọng, trên thực tế cũng không cần nhớ ở hồ sơ.

Khương Dao: “Không phải……”

Mộ Thành giơ tay, hướng cô làm cái im tiếng thủ thế.

Khương Dao cho rằng Mộ Thành sẽ tự mình giải thích, liền không nói thêm gì nữa, đại khái bởi vì cô là “Tội nhân”, hội trưởng cảm thấy cô không xứng giải thích đi, thật bất cận nhân tình a!

Lại không ngờ, Mộ Thành đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Vệ Trạch Tư, giọng nói lạnh băng giống như thực chất tràn ngập ở trong không khí: "Cậu cho rằng xử phạt như thể nào mới thỏa đáng?”

Hai người một đứng một ngồi.

Mộ Thành trên ghế tượng trưng cho thân phận hội trưởng quyền uy.

Vệ Trạch Tư đứng ở trước mặt bàn gỗ sơn đậm, đôi tay ấn ở trên mặt bàn, thân trên hướng về phía Mô Thành.

Chợt vừa thấy, tưởng hai người đang tiến hành một cuộc đối thoại không tiếng động.