Chương 14

Bên trong học viện Thánh Đức có chuyên môn an bài biệt thự cho F4, nguyên bộ phương tiện đều có ở bên trong, cùng sở hữu hai căn biệt thự liền nhau.

Tụ hội trong lời Vệ Trạch Tư là ở biệt thự trong trường.

Khương Dao lần đầu tiên tham gia tụ hội F4 tổ chức, càng là lần đầu tiên bước vào bên trong biệt thự, cho rằng loại người này như cô sẽ không ai để ý đến, kết quả sau khi tới nơi, liền có phục vụ tiếp nhận thiệp mời, kiên nhẫn mà dẫn đường cho cô: “Vệ thiếu hiện tại có chút vội, hoạt động được an bài ở lầu hai, ngài sau khi vào nhà đi lên dọc theo thang lầu, hướng bên phải đi qua hai cái phòng là có thể nhìn đến.”

Trong phòng khách đã ngồi không ít người, cách một bình phong lớn, nhìn không tới có người nào, nhưng tiến vào phòng là có thể nghe được tiếng cười của mọi người, một trận lại một trận, hiển nhiên mọi người đều tương đối quen thuộc, đã bắt đầu nói chuyện phiếm.

Người có thể tham gia tụ hội của Vệ Trạch, phi phú tức quý.

Khương Dao có tự mình hiểu lấy, quyết định ôm tốt đùi Vệ Trạch Tư, liền dựa theo đường nam phục vụ chỉ, lập tức đi lên lầu hai.

Khi sắp đi đến gần thang lầu, sau lưng vang lên "xì" một tiếng mở nắp lon bia.

Khương Dao theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tiết Khuyết thế nhưng cũng ở!

Tụ hội của Vệ Trạch Tư quả nhiên không có người thường.

Giờ phút này, Tiết Khuyết đang lười nhác bước đi, từ tủ lạnh cầm lon bia, mở nắp, mắt liếc xéo nữ sinh đột nhiên xuất hiện.

Khương Dao vừa lúc đứng ở phòng khách cùng Tiết Khuyết đối mặt.

Tiết Khuyết vừa đi lại gần, một bên đánh giá nữ sinh xa lạ này, tùy ý hỏi một câu: "Sao đi tụ hội còn phải đeo khẩu trang? Giống như chưa thấy qua cô?”

Khương Dao ngừng bước chân, cứng đờ mà nhấc tay, hướng anh ta vẫy vẫy: “chào cậu”

Tiết Khuyết bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm khẩu trang của cô, này giống như mỹ nhân ngư của anh!

Ngày đó trong lúc đi ra ngoài gọi điện thoại, trở về mỹ nhân ngư đã không thấy tăm hơi, sau lại tìm thật lâu, đem trường học tìm một lượt cũng chưa tìm được, còn cùng Vệ Trạch Tư náo loạn không thoải mái, trăm triệu không nghĩ tới sẽ ở loại địa phương này gặp được.

Tiết Khuyết vội vàng lại bá đạo mà mệnh lệnh nói: “Tháo khẩu trang xuống!”

Khương Dao trong lúc nhất thời không phản ứng lại được, không rõ Tiết Khuyết vì sao lại bất thình lình đưa ra yêu cầu như vậy, ngược lại thừa lúc Tiết Khuyết quá mức vội vàng và thái dô kiêu ngạo mà trong lòng sinh ra cảnh giác, theo bản năng mà bưng kín khẩu trang.

Tiết Khuyết tìm người lâu như vậy giờ mới xuất hiện, sớm đã cạn kiệt kiên nhẫn, thật mạnh đặt lon bia xuống bàn bên cạnh, lon phát ra “Phanh” cồng kềnh tiếng vang.

“Muốn tôi giúp cô?”

Anh ta ngữ khí vội vàng, thoạt nhìn càng thêm không tốt.

Anh một bước tiến lại gần, thân hình cao lớn nháy mắt bao phủ lại đây, như là phần tử kiêu ngạo nguy hiểm nào đó đột nhiên tới gần, khiến lòng người run sợ.

Khương Dao trong nháy mắt cảm thấy hội trưởng mặt lạnh đều hòa ái không ít, không cần suy nghĩ, liền kéo khẩu trang xuống.

Tiết Khuyết tay nâng đến một nửa dừng lại, lại lần nữa vì diễm sắc bức người của nữ sinh trước mặt mà yết hầu khô khốc.

Gạt đi một sợi tóc mai của cô bị khẩu trang áp lên mặt, trong lúc lơ đãng bàn tay đυ.ng tới làn da của cô, từ ngón tay truyền đến một trận tê dại, như là đột nhiên bị điện giật, loại này diễm sắc kinh người là đủ để cho người vô pháp hô hấp.

Khương Dao còn tưởng rằng anh ta muốn động thủ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay nâng lên của anh, khẩn trương, dẫn theo một hơi đoạt ở trước khi anh muốn động thủ mà nhắc ra Vệ Trạch Tư: “Là Vệ Trạch Tư mời tôi tới, tôi có thể lên rồi sao?”

Lông mi cô run lên run lên, run tới rồi đầu quả tim của Tiết Khuyết.

Tiết Khuyết thu hồi tay, ngón tay ma sát với nhau, thân hình vừa động, ngăn ở trước thang lầu, có điểm không được tự nhiên hỏi: “Cô ở ban nào? Phía trước như thế nào không thấy cô đã tới tụ hội?”

Khương Dao cảm thấy Tiết Khuyết không có ý tốt, nhưng không dám nói dối.

Tiết Khuyết gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, sợ nháy mắt lại giống như lần trước không còn thấy nữa.

Thẳng đến cô trả lời sau vài giây, Tiết Khuyết mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt cực có tính xâm lược, liền kém muốn nuốt người, lại nhẫn nại tính tình muốn kết bạn: “Bọn họ cô nhận thức sao? Tôi mang cô đi nhận thức nhận thức.”

Anh chỉ chính là một đám các thiếu gia tiểu thư trong phòng khách, muốn đem Khương Dao giới thiệu cho bọn họ.

Nếu không nhận thức Vệ Trạch Tư, Khương Dao sẽ thực kích động, Tiết Khuyết lại hỉ nộ vô thường, dù sao cũng là F4, cơ hội nịnh bợ anh ta đến cũng không dễ.

Nhưng nàng hiện tại đã ôm được đùi Vệ Trạch Tư, đối lập dưới, Tiết Khuyết loại này tính ổn định quá kém, F4 làm việc toàn bằng tâm tình liền tạm thời không nghĩ chọc.

Cô một chút đều không tham lam.

Thật sự.

Thật sự nga.

Khương Dao cự tuyệt, cự tuyệt đến cẩn thận: “Chính là…… Tôi muốn đi lên trên lầu.”

Tiết Khuyết mày nhăn lại, trừ bỏ Tô Ly Ly vẫn là lần đầu tiên có người dám cự tuyệt anh, nghĩ lại tưởng tượng, mỹ nhân ngư của anh có chút tính khí, đây mới là mỹ nhân ngư anh muốn tìm.

Giống như càng thích cô, thích cô liền càng không nghĩ buông tha cô.

Tiết Khuyết tùy tay cầm lên lon bia bên cạnh, “Lộc cộc lộc cộc” liên tiếp uống lên vài ngụm, lắc lắc nghe tiếng vang đã uống lên một nửa, đem dư lại một nửa bia đưa cho Khương Dao, nhìn chằm chằm cô, cười đến trương dương lại kiêu ngạo:

“Uống lên phần còn lại, sẽ cho cô lên lầu, có dám hay không?”

Khương Dao sợ ngây người. Rốt cuộc khi nào đắc tội Tiết Khuyết, vừa lên tới liền phải bị bắt uống rượu, khẳng định là lần trước vụ giường bệnh làm đến không đủ nhanh nhẹn, cô nên chủ động thoái vị nhường cho người trong lòng anh ta!

Đồ vật Tiết Khuyết đưa qua, Khương Dao không dám không tiếp, tiếp nhận tới càng thêm không biết làm sao.

Uống nửa chai bia, cô đại khái có thể chống được lên lầu. Nhưng lon bia Tiết Khuyết uống qua, cô có tư cách uống sao? Kia không phải tương đương với gián tiếp hôn môi? Nếu là Tiết Khuyết phản ứng lại, mượn việc này làm khó dễ, có thể hay không thảm hại hơn?

Đang lúc Khương Dao không biết làm sao, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm ôn hòa.

“Khương Dao, cô đã đến rồi.”

Khương Dao nghe đến thanh âm quen thuộc, giống như nghe được tiếng trời, hai mắt lấp lánh mà nhìn về phía trên lầu.

Vệ Trạch Tư mặt mang mỉm cười, hướng cô vẫy vẫy tay, như là thiên sứ đang hướng cô vẫy tay.

“Bạn học Vệ!” ngữ khí Khương Dao có điểm cầu xin lại có điểm kích động, giống như tìm được chỗ dựa, vòng qua Tiết Khuyết muốn chạy lên trên lầu.

Tiết Khuyết nhìn nhìn Vệ Trạch Tư, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, thân hình chợt lóe, một chân sải bước lên bậc thang, thẳng tắp che ở trước mặt Khương Dao.

“Chúng ta còn chưa nói xong ".