Chương 31: Ta phải ly hôn với thái tử (31)

Nguyên Dao nghe xong thì im lặng.

Giản Lộ thở dài: “Không ngờ Tấn Vương điện hạ lại là người như vậy, nô tỳ vẫn luôn cho rằng ngài ấy là...”

Giản Lộ đột nhiên ngừng nói.

Nguyên Dao cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi cho rằng cái gì?”

Giản Lộ vội vàng lắc đầu: “Không có gì, tóm lại là Tấn Vương điện hạ là người có lỗi, thái tử phi không cần để ý.”

Nguyên Dao không nói gì, đột nhiên nhớ tới tiếng động nàng nghe được ở Ngự Hoa Viên vào tối qua.

Nàng chớp mắt và đại khái hiểu tại sao Trì Trăn lại “phát điên” sau khi dẫn nàng trở về.

Đêm qua, hắn còn giơ bàn tay vừa mới lành lại của mình lên trước mắt nàng, dùng giọng mê hoặc hỏi nàng: “Nàng có thích không?”

Nguyên Dao định nói thích thì hắn đột nhiên đặt tay vào một nơi không nên đặt...

Sau đó, hắn liên tục hỏi nàng có thích không.

Lúc đó, cả người nàng run rẩy, nàng cảm thấy hắn đang muốn khắc sâu hình dáng vào tâm trí nàng...

Nàng hơi căng thẳng, mím chặt môi suy nghĩ. Chà, giam Trì Nghiễm ba tháng cũng tốt, như vậy Trì Trăn sẽ không mất kiểm soát nữa phải không?

Nàng nghĩ như vậy, nhưng khi Trì Trăn quay lại, nàng lại tò mò hỏi: “Ngài đã sớm biết người trong Ngự Hoa Viên tối qua là Trì Nghiễm phải không?”

Trì Trăn hơi khựng lại: “Sao nàng lại nói thế?”

Nguyên Dao không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy hắn biết tất cả mọi thứ.

Trì Trăn nhìn bộ dạng trầm tư của Nàng, ánh mắt tối sầm, hắn nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng siết chặt, giọng điệu có chút không rõ ràng: “Dao Dao, nàng còn quan tâm đến hắn ta không?”

Nguyên Dao dừng lại một lát, bỗng nhiên cảm thấy sự nguy hiểm, thắt lưng đau âm ỉ.

Nàng vội vàng lắc đầu: “Không! Ta chỉ hỏi thôi. Ngài không muốn nói cũng không sao!”

Trì Trăn im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Nếu ta gϊếŧ hắn ta thì sao?”

Nguyên Dao sửng sốt.

Trì Trăn ngước mắt lên, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt u ám chứng tỏ hắn không nói đùa. Tuy nhiên, giọng điệu của hắn lại bình tĩnh đến lạ thường như thể hắn đang nói về một điều rất bình thường.

“Hắn ta dám thèm muốn nàng, khốn kiếp.”

Nguyên Dao mím môi, nắm lấy tay hắn: “Ngài có thể gϊếŧ, nhưng có một điều ta muốn nói với ngài.”

Đôi mắt nàng trong veo, giọng nói kiên định: “Dù ngài có tin hay không thì Nguyên Dao từng thề một lòng vĩnh cửu với Trì Nghiễm không phải là ta. Ta và ngài ấy chưa bao giờ có bất kỳ sự tương tác nào.”

Trì Trăn hơi giật mình.

......

Đêm yến tiệc chỉ là khởi đầu cho sự xui xẻo của Trì Nghiễm.

Vài ngày sau, cấm vệ quân phát hiện Trì Nghiễm đã lẻn ra khỏi phủ vào lúc nửa đêm để đến một biệt viện ở ngoại ô kinh thành.

Cấm vệ quân đi theo hắn ta, phát hiện ra một mật thất ở biệt viện.

Có một lượng lớn vũ khí được giấu trong mật thất.

Thủ lĩnh của cấm vệ quân kinh hãi, lập tức vào cung bẩm báo với bệ hạ.

Cuối cùng, Trì Nghiễm bị đưa vào cung thẩm vấn ngay trong đêm.

Không biết kết quả thế nào, chỉ nghe nói bệ hạ tức giận đến mức hạ lệnh giam Trì Nghiễm vào ngục tối vì tội phản quốc, chờ trừng phạt.

Tĩnh phi biết tin thì như trời sập, chạy đến Ngự Thư Phòng khóc lóc kêu oan. Không ngờ lại đến ngay lúc bệ hạ đang nghe đại thần bẩm báo. Bọn họ phát hiện ra đống vũ khí này là hung khí của một vụ án mấy năm trước, hơn nữa còn liên quan đến Tưởng gia.

Lúc này, Tĩnh phi khó có thể bảo vệ mình, bà ta quỳ trước cửa Ngự Thư Phòng, cố gắng khơi dậy sự thương hại của bệ hạ. Cách này của bà ta thật sự có hiệu quả. Bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa. Sau khi bà ta ngất đi vì kiệt sức, bệ hạ cuối cùng ra lệnh cho người hầu đưa bà ta về cung và gọi thái y đến chữa trị. Bệ hạ vẫn chưa quyết định xử trí Trì Nghiễm và Tưởng gia, ngài ấy tạm thời giấu chuyện này cho đến khi sức khỏe của Tĩnh phi được cải thiện.