Chương 32: Ta phải ly hôn với thái tử (32)

Lúc những chuyện này xảy ra, Nguyên Dao vừa bước ra khỏi Thiện Phòng với một đĩa bánh bao đen tuyền với nhiều hình dạng khác nhau.

Gần đây nàng đọc được một số sách hướng dẫn làm bánh ngọt dân gian và đột nhiên rất hứng thú với việc làm bánh ngọt nên vào Thiện Phòng nhờ đầu bếp dạy cho mình.

Người đầu bếp đã lo lắng trong một thời gian dài và tìm ra nhiều lý do để cố gắng thay đổi ý định của Nguyên Dao. Nhưng Nguyên Dao vẫn kiên trì. Người đầu bếp đành phải bí mật tìm người bẩm báo với Tiểu Quế Tử.

Mãi đến khi biết được thái tử điện hạ cho phép, y mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục Nguyên Dao không nên ở trong Thiện Phòng quá lâu.

Y sợ khói dầu ảnh hưởng đến sức khỏe nàng. Nguyên Dao mỉm cười đồng ý, nàng nghĩ làm bánh ngọt hẳn là rất đơn giản, không mất nhiều thời gian.

Tuy nhiên, tưởng tượng rất đẹp đẽ nhưng hiện thực lại rất mong manh.

Nàng nhìn đĩa bánh bao trong tay, trong lòng có chút chán nản. Đầu bếp nhìn cảnh tượng này, trong lòng run lên, cẩn thận an ủi: “Thái tử phi làm bánh bao mè, màu sắc này là bình thường.”

“Đúng, đúng...là bánh bao mè.” Những người khác vội nói theo.

Nguyên Dao nghe vậy lắc đầu: “Nhưng mè chỉ là nhân thôi, bên ngoài là gạo nếp trắng.”

“Cái này...”

Những người xung quanh nhìn nhau, nhất thời bất lực.

Nguyên Dao nhìn chằm chằm cái bánh bao hồi lâu, sau đó nàng bỏ đĩa vào hộp đựng thức ăn, bước ra ngoài: “Không sao đâu, các ngươi không cần an ủi ta, ta biết mình làm không tốt.”

Mọi người nhìn nàng đi ra ngoài, im lặng vài giây, sau đó vội vàng hành lễ: “Cung tiễn thái tử phi!”

...

Trên đường mang hộp thức ăn trở về, Nguyên Dao lại bị sốc khi Giản Lộ kể cho nàng nghe về Tĩnh phi và Tấn Vương.

Nàng không ngờ rằng nhiều chuyện lại xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Tuy nhiên, có một điều hơi kỳ lạ.

“Tại sao bệ hạ vẫn có thể thương xót Tĩnh phi khi Tấn Vương và Tưởng gia đã phạm tội lớn như vậy?”

Nàng nghe nói Tĩnh phi là hoàng phi số một, nhưng nàng chưa từng nghe nói bệ hạ yêu bà ta sâu đậm.

Có ẩn ý gì trong đó không?

Tất nhiên, Giản Lộ không biết loại chuyện này. Nguyên Dao nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không liên quan gì đến mình nên không nghĩ tới nữa.

Khi nàng quay trở lại điện của mình, Trì Trăn tình cờ cũng trở về. Khi nhìn thấy chiếc bánh bao đen trong hộp thức ăn trên tay nàng, hắn hơi nhướng mày.

Nguyên Dao nhìn vẻ mặt của hắn, có chút xấu hổ.

Hôm qua nàng còn khoe với hắn rằng nàng có thể làm được chiếc bánh ngon nhất thế giới, nhưng hôm nay… Trì Trăn nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, trong mắt hiện lên một ý cười.

Hắn vươn bàn tay trắng nõn thon dài, cầm một chiếc bánh bao đen trong hộp thức ăn lên, đưa lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi, sau đó cười nói: “Rất thơm.”

Nguyên Dao nắm lấy tay hắn, muốn giật lại chiếc bánh bao đen nhưng không được.

Nàng có chút chán nản: “Ngài không cần an ủi ta, ta biết ta đã thất bại.”

Trì Trăn cảm thấy đau lòng khi nghe điều này. Hắn đưa chiếc bánh bao đen lên miệng và cắn một miếng.

Nguyên Dao không ngờ hắn thật sự sẽ ăn, nàng sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút se se và một chút ngọt ngào.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Ngài thật sự không sợ ta đầu độc ngài sao?”

Trì Trăn nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nàng vội vàng nói thêm: “Nếu là chất độc không màu không mùi thì sao?”

Trì Trăn dừng lại và nhìn vào đôi mắt hơi dao động của nàng.

Hắn khẽ thở dài rồi đặt chiếc bánh bao đen trong tay xuống.

“Dao Dao.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng và nói với giọng rất nghiêm túc: “Nàng nên hiểu rằng cho dù nàng thực sự đầu độc ta, ta cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận nó.”

Nguyên Dao giật mình: “Tại sao...”

Trì Trăn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng: “Bởi vì ta yêu nàng.”