Chương 25: Ta phải ly hôn với thái tử (25)

Vương công công đứng một bên hơi vươn cổ, giả vờ nhìn trộm, sau đó che miệng cười nói: “Thái tử điện hạ mới kết hôn, ngài ấy dành nhiều thời gian cho thái tử phi cũng được, bệ hạ xin đừng tức giận.” “

Hoàng đế liếc nhìn y rồi lại ậm ừ.

Ngài áy lắc đầu, nói với sự cảm động: “… Ừm, vốn dĩ trẫm lo lắng trẫm muốn làm chuyện tốt nhưng lại gây ra chuyện xấu, hủy hoại hai cuộc hôn nhân. Nhưng bây giờ xem ra thái tử và thái tử phi rất yêu nhau, trẫm coi như cũng làm được một điều tốt.”

Vương công công đồng ý: “Bệ hạ thật sáng suốt, hoàng hậu nương nương có linh thiêng cũng sẽ vui lòng.”

Hoàng đế thở dài.

Nhi tử ngài ấy dường như đã trở thành một con người khác kể từ khi hàng hậu qua đời. Từ đó trở đi, hắn nghiêm khắc với bản thân và không bao giờ lơ là việc học.

Sau khi trở thành thái tử, hắn thực hiện nhiệm vụ của mình một cách tận tâm hơn mà không mắc một sai sót nào.

Hắn không quan tâm đến những điều mà thiếu niên yêu thích. Cũng tương tự như vậy, niềm vui, nỗi buồn của người thường dường như đã ở rất xa hắn.

Là hoàng đế, ngài ấy ngưỡng mộ và tự hào về tài năng chính trị của Trì Trăn, nhưng với tư cách là một người phụ thân, ngài ấy không thể chịu đựng được khi thấy nhi tử mình cống hiến hết mình cho công việc chính trị nhưng lại luôn cô đơn.

Vì vậy, ngài ấy đã đưa ra hàng nghìn sự lựa chọn, cuối cùng chọn tiểu thư Nguyên gia có gia thế tốt và đạo đức tốt, gả làm thê tử của hắn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng ngay cả một sự kiện lớn trong đời như kết hôn cũng bị coi như chuyện nhỏ và giao cho Lễ Bộ sắp xếp từng bước.

Ngoài ra, sau này khi nghe tin tiểu thư Nguyên gia có tình cảm với Trì Nghiễm, hoàng đế cảm thấy rất áy náy.

Ngài ấy luôn cảm thấy mình đã lừa dối cả hai nhi tử của mình.

May mắn thay, ở thời điểm hiện tại, có vẻ như quyết định của ngài ấy là đúng đắn.

Ít nhất hiện tại cuối cùng cũng có người có thể khiến Trì Trăn thể hiện cảm xúc của người thường.

.........

Hoàng đế hài lòng, nhưng bầu không khí ở một cung điện khác trong cung lúc này lại vô cùng trì trệ.

Trì Nghiễm ném tách trà xuống đất, ánh mắt u ám: “Phụ thân quá thiên vị! Trì Trăn đã là thái tử, gả Nguyên Dao cho hắn ta là sợ địa vị quyền lực của hắn ta không đủ vững chắc sao?”

Tĩnh phi lạnh lùng mắng: “Ngươi không sợ phụ hoàng biết sẽ lớn chuyện sao?”

Trì Nghiễm cười lạnh: “Phụ hoàng biết thì sao? Trong lòng phụ hoàng luôn chỉ có Trì Trăn, có một đứa nhi tử như ta sao?”

“Câm miệng!” Tĩnh phi cau mày nói: “Ta đã dạy ngươi phải kiên nhẫn nhưng đến bây giờ ngươi vẫn không làm được?”

Trì Nghiễm giống như nghe thấy một câu nực cười: “Hừ, kiên nhẫn? Nương không thấy hai mắt Nguyên Dao đang dán chặt vào cơ thể của Trì Trăn sao? Nương nói làm sao ta có thể chịu đựng được?”

Tĩnh phi im lặng.

Đôi mắt của Trì Nghiễm đỏ hoe.

Hắn quỳ xuống trước mặt bà ta, nắm lấy tay bà ta, đau khổ nói: “Tĩnh phi! Chẳng phải người đã nói cho dù Nguyên Dao có gả cho thái tử thì trái tim nàng ấy vẫn sẽ ở bên ta sao?”

Là người sáng lập nước, Định Quốc công là nhân vật đứng đầu trong triều, có rất nhiều người ủng hộ, ngay cả hoàng đế cũng kính trọng.

Chưa kể Trấn Bắc tướng quân nắm giữ quân quyền, được ông ấy ủng hộ tương đương với việc nắm trong tay toàn bộ quân Yến quốc.

Là thiên kim tiểu thư của Định Quốc Công, địa vị của “Nguyên Dao” ở kinh thành tất nhiên tăng lên.

Nghĩ lại hắn ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tình cờ gặp được “Nguyên Dao” nhằm chiếm được trái tim nàng, cuối cùng hắn ta đã chiếm được trái tim nàng trong một trận đấu mã cầu vào một năm trước.

Vốn dĩ hắn ta muốn cầu hôn ngay lập tức nhưng mẫu phi nói như vậy còn chưa đủ, hắn ta phải tránh xa nàng để khiến “Nguyên Dao” hoàn toàn không thể tách rời khỏi hắn ta, chỉ có như vậy hắn ta mới có thể thực sự nắm chắc thắng lợi.