Chương 26: Ta phải ly hôn với thái tử (26)

Vì vậy, hắn ta kiên nhẫn tiếp tục đối phó với “Nguyên Dao”, và cố tình bày tỏ mối quan hệ thân thiết với Tưởng Nguyệt trước mặt Nguyên Dao để tăng thêm cảm giác khủng hoảng của nàng.

Nhưng ai có thể biết rằng trước khi kết quả của cuộc tranh chấp kết thúc, phụ hoàng đã ban chỉ dụ phong nàng cho Trì Trăn làm thái tử phi.

Trì Nghiễm muốn chạy thẳng đến chỗ phụ hoàng để yêu cầu ngài ấy lấy lại sắc lệnh của mình nhưng mẫu phi đã ngăn hắn ta lại.

“Nguyên Dao ép tổ phụ và phụ thân kháng chỉ, điều này cho thấy ngươi đã tiến gần hơn đến thành công một bước.” Tĩnh phi bình tĩnh đã nói với hắn ta như vậy: “Định Quốc Công và Trấn Bắc tướng quân đều trung thành với hoàng đế, nếu ngươi cưới Nguyên Dao, bọn họ không thể đứng về phía ngươi, nhưng với tính tình của Nguyên Dao, nếu nàng ta và thái tử xảy ra rắc rối... Đến lúc đó, bọn họ khó có thể không ủng hộ ngươi.”

Trì Nghiễm nghe vậy, hoàn toàn sửng sốt, không ngờ mẫu phi lại suy nghĩ lâu dài như vậy.

Vì vậy, hắn ta nghe theo lời mẫu phi dặn, tạm thời rời kinh thành, để lại một bức thư cho “Nguyên Dao”, nói rằng vì muốn cưới nàng nên đã chọc giận phụ hoàng, bị phụ hoàng cử đến vùng đất cằn cỗi để cứu trợ thiên tai. Không biết khi nào mới có thể quay lại, vì sự an toàn của nàng, hắn ta buộc phải để nàng gả cho thái tử, đến khi hắn ta đủ mạnh để tranh giành với thái tử, hắn ta nhất định sẽ mang nàng về.

Bức thư này khiến “Nguyên Dao” cảm động đến mức càng yêu hắn ta hơn.

Nó đủ để khơi dậy sự chán ghét của nàng đối với thái tử.

Sau đó, hắn ta tiết lộ tin tức này cho Trì Trăn, khiến hiểu lầm giữa hai bên càng thêm sâu sắc.

Tuy nhiên, hắn ta đã lên kế hoạch cho mọi việc nhưng hắn ta không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại chẳng đi đến đâu.

Những nỗ lực bao năm qua đã bị xóa sạch chỉ sau một đêm.

Nghĩ đến đây, hắn ta đấm xuống một cách cay đắng.

Tĩnh phi nhìn hắn ta như vậy, tuy rằng cực kỳ không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể an ủi: “Đừng nóng vội, chúng ta tìm biện pháp khác, Yến quốc này không phải Trì Trăn và Nguyên Dao muốn là có thể có được.”

Trì Nghiễm căm hận nói: “Nhưng... ngay cả phụ hoàng cũng vậy! Đều đứng về phía hắn ta!”

Tĩnh phi im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ho kịch liệt.

Bà ta thở hổn hển, gọi Dư Hương đang đợi ở ngoài sảnh: “Đi...đi gọi bệ hạ tới...”

......

Thời gian nghỉ bảy ngày mà Trì Trăn nhắc đến thực sự là thời gian nghỉ cưới.

Vốn Nguyên Dao tưởng rằng hắn chỉ là không lên triều thôi nhưng ai ngờ hắn kỳ thực đã bỏ qua mọi chuyện, trực tiếp đưa nàng rời khỏi kinh thành đi Lâm Thành du ngoạn.

Hắn không cho nàng dẫn theo bất kỳ người hầu nào.

Hắn là người duy nhất ở cạnh nàng.

Vì vậy, Nguyên Dao một mình theo Trì Trăn vào xe ngựa dưới ánh mắt lo lắng của Giản Lộ.

Nhưng Nguyên Dao vẫn rất vui vẻ vì nàng có thể ra ngoài.

Tuy Lâm Thành không sôi động và thịnh vượng như kinh thành nhưng nơi đây vẫn có những phong tục, tập quán khác nhau.

Đặc biệt, Trì Trăn dường như rất quen thuộc với thị trấn nhỏ này, hàng ngày hắn đưa nàng đến nhiều tửu lầu khác nhau, ăn nhiều món ngon và nghe những vở hí khúc nổi tiếng của địa phương.

Họ sống như một cặp phu thê bình thường.

Nguyên Dao sắp yêu cuộc sống nhàn nhã này rồi.

Ngay lúc này, Trì Trăn đang dẫn nàng ra khỏi một tửu lầu và đi trên con phố nhộn nhịp.

Nguyên Dao vừa đi vừa nhìn xung quanh mọi người đang sống và làm việc yên bình, không khỏi tò mò nói: “Thái tử, hình ngài như rất quen thuộc với nơi này.”

Trì Trăn cúi đầu nhìn nàng, khẽ gật đầu: “Ta đã ở đây một thời gian.”

Thân là thái tử, Trì Trăn tất nhiên cần phải giúp hoàng đế xử lý một số việc phụ.

Điều này bao gồm việc ẩn danh đi kiểm tra các thị trấn khác nhau ở Yến quốc và quan sát điều kiện sống của người dân địa phương.

Nguyên Dao hiểu.

Trì Trăn và hoàng đế bệ hạ đều có thực lực mạnh mẽ, có thể quản lý một quốc gia rộng lớn một cách phồn vinh hưng thịnh.