Chương 23: Ta phải ly hôn với thái tử (23)

Nghĩ tới đây, Nguyên Dao bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Trì Trăn phản đối việc nạp thϊếp nên nàng có thể sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của mình.

Hoa Hoa nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, im lặng một lúc rồi mới nhắc nhở nàng: “Thật ra...nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành một nửa...”

Nguyên Dao sửng sốt.

“... Tinh Quân chỉ nói đừng để Trì Trăn chết một mình nhưng ngài ấy không nói ngươi phải tìm ai đó từ thế giới này...”

Nguyên Dao có chút bối rối: “Ý ngươi là... nếu ta ở cùng hắn, có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ?”

Hoa Hoa cười, nó cảm thấy có chút áy náy: “Chuyện này... Dù sao, Dao Dao, ngươi phải đợi hắn chết mới có thể rời khỏi vị diện này. Cho nên, ở bên cạnh hắn không phải là chính đáng sao. Ngươi không cần phải lo lắng người bạn đời cuối cùng mà ngươi tìm được cho hắn lại chết , ngươi thấy đúng không…”

Giọng nói của nó ngày càng nhỏ đi.

Nguyên Dao thầm nghĩ: Cũng đúng.

Khi về Thiên Đình, nàng sẽ ném Hoa Hoa hôi hám này và vò rượu của ông già vào thùng rác!

Hoa Hoa vội vàng trốn đi.

Nguyên Dao bị bỏ lại một mình, nàng hờn dỗi, nàng thậm chí còn không nhận ra rằng có người đã mở cửa và bước vào.

Cho đến khi một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

“Nàng tỉnh rồi à?”

Một giọng nói âm trầm lọt vào tai nàng.

Nguyên Dao tỉnh lại.

Nàng ngập ngừng đáp lại, rồi định quay người ngồi dậy nhưng cả người nàng đau nhức đến mức không thể tự ngồi dậy nổi.

Nàng vừa mới chống người lên một chút rồi ngã phịch xuống giường một tiếng.

Nguyên Dao cảm thấy hoang mang.

Nhưng người phía sau nhìn thấy cảnh này thì dừng lại, sau đó cười nhẹ.

Mặt Nguyên Dao lập tức đỏ bừng.

Nàng ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn hắn với ánh mắt mà nàng cho là hung ác: “Không được cười!”

Vừa mở miệng, nàng đã nhận ra giọng nói của mình đã khàn khàn, không còn khí thế.

Nàng vùi mặt vào gối và khóc nức nở.

Thực sự không có cách nào để gặp ai cả!

Trì Trăn nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, cảm thấy lòng mình trở nên mềm nhũn.

Hắn ngồi xuống bên giường, bế nàng lên, tựa vào người mình, sau đó xin lỗi: “Là lỗi của ta, lần đầu tiên ta không khống chế tốt.”

Nguyên Dao: “Nhưng…”

Ngồi như vậy, Nguyên Dao lập tức bị thu hút bởi bàn tay băng bó của hắn.

Nàng thận trọng chạm vào tay hắn, có chút lo lắng: “Ngài đã mời thái y chưa? Vết thương có nghiêm trọng không?”

Tối qua nàng không có cơ hội xem xét kỹ vết thương của hắn mà chỉ nhìn thấy máu từ vết thương, nàng có thể tưởng tượng vết cắt trên lòng bàn tay sâu đến mức nào.

Trì Trăn nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn vào tay mình, hắn không để ý nhiều, chỉ nói ngắn gọn: “May mắn là không nghiêm trọng.”

Nguyên Dao cau mày hỏi tiếp: “Vậy có để lại sẹo không?”

Nếu bàn tay xinh đẹp như vậy mà có vết sẹo thì nàng đã phạm tội lớn.

Trì Trăn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nguyên Dao.

Nhìn nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn không chớp mắt với vẻ mặt tội lỗi và hối hận, hắn mới nhận ra nàng đã bị ám ảnh bởi bàn tay hắn đến mức nào.

Hắn trầm mặc một lát, trong lúc nhất thời không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể có chút bất đắc dĩ an ủi nàng: “...Ta sẽ cố gắng không để lại bất kỳ vết sẹo nào.”

Nguyên Dao Liếc nhìn hắn, nàng đang muốn nói gì đó, đột nhiên hắn cúi đầu hôn lên môi cô.

Nàng ngây người. Những lời nàng định nói cũng bay lên chín tầng mây.

Trì Trăn nhìn vẻ mặt đỏ bừng của nàng, trong mặt hiện lên ý cười.