Chương 16: Ta phải ly hôn với thái tử (16)

Mặc dù đã là mùa đông nhưng các trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành vẫn được chăm sóc rất tốt, thậm chí cả máy sưởi cũng được lắp đặt trên đài quan sát của các phu nhân tiểu thư, có thể nói là rất kỹ lưỡng.

Thân là thái tử phi đương triều, Nguyên Dao tất nhiên có địa vị cao hơn những người khác nên Tĩnh phi đã sắp xếp vị trí bên cạnh bà ta cho nàng.

Nguyên Dao ngồi xuống không bao lâu, trận đấu mã cầu chính thức bắt đầu.

Nàng phải thốt lên rằng mã cầu thực sự là một hoạt động phổ biến. Ngay cả nàng cũng bị lây nhiễm bởi sự phấn khích trên sân chơi.

Nàng vừa ăn món tráng miệng mà Giản Lộ chuẩn bị cho nàng vừa hứng thú nhìn những nam nữ thanh niên cưỡi ngựa cầm roi trên trường đua ngựa.

Tĩnh phi ngồi bên cạnh nàng, bà ta nheo mắt lại, cẩn thận quan sát nàng. Nhưng chẳng phát hiện ra gì cả.

Bà ta suy nghĩ một chút, cong khóe môi, mỉm cười hiền lành nói: “Thái tử phi vẫn thích xem đấu mã cầu như thường lệ.”

Tĩnh phi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, mỉm cười dịu dàng hơn: “Bổn cung nghe Nghiễm Nhi nói...”

Nói đến đây, không đợi Nguyên Dao trả lời, bà ta giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đổi chủ đề, thở dài: “Nhìn bổn cung đi, bổn cung già rồi, không nhớ rõ ràng, bổn cung đã quên chuyện đó từ lâu rồi.”

Nói đến đây, bà ta lo lắng nhìn Nguyên Dao: “Thái tử phi và thái tử mới cưới nhau, liệu thái tử phi đã thích ứng được với cuộc sống ở Đông Cung chưa?”

Nguyên Dao liếc nhìn bà ta, khẽ gật đầu: “Vâng, rất tốt.”

Tĩnh phi hơi nheo mắt lại, sau đó bất đắc dĩ cười: “Vậy thì bổn cung yên tâm rồi, tính khí của thái tử rất tốt, nó sẽ không làm tổn thương người khác. Ta vốn là lo lắng nó không chăm sóc tốt cho ngươi.”

Nghe vậy, Nguyên Dao có chút khó hiểu: “Ta nhớ thái tử là nhi tử của cố hoàng hậu, làm sao Tĩnh phi nương nương biết ngài ấy?”

Tĩnh phi sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia nứt nẻ.

Tuy nhiên, bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại và mỉm cười: “Thái tử và Nghiễm Nhi bằng tuổi nhau nên bổn cung tất nhiên biết quá trình hắn lớn lên.”

Nguyên Dao nghe xong cảm thấy có lý nên gật đầu, sau đó lại tập trung vào trận đấu.

Tĩnh phi nhìn vẻ mặt thờ ơ của nàng, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ u ám, hai tay hơi nắm chặt, vo tròn chiếc khăn tay trong tay.

Bà ta nháy mắt với Dư Hương ở phía sau.

Dư Hương gật đầu rồi đi về hướng khác.

Một lúc sau, nàng ta dẫn theo một cô nương mặc áo khoác màu vàng tới.

Cô nương cúi đầu chào Tĩnh phi và Nguyên Dao rồi ngồi xuống cạnh Tĩnh phi, cầm ấm trà và rót trà cho bà ta.

Nguyên Dao không để ý tới cô nương này, mãi đến khi nàng ấy bưng cốc trà đến cho nàng thì nàng mới biết.

Cô nương thấy Nguyên Dao đang nhìn mình, hai má đỏ bừng liền nói: “Thái tử phi, trà này tên là Tuyết Liên, rất thanh mát, mời người dùng thử.”

Nguyên Dao nhận lấy và nói: “Cảm ơn.”

Tĩnh phi cười nói: “Đây là biểu muội của Nghiễm Nhi, tam tiểu thư của Tưởng gia, Tưởng Nguyệt, thái tử phi chắc chắn đã từng gặp qua.”

Nguyên Dao nghe vậy thì chăm chú nhìn cô nương trước mặt, cẩn thận nhìn nàng ấy, một lúc sau, nàng mới tìm ra trong trí nhớ của nguyên chủ hình như có chuyện như vậy.

Tưởng Nguyệt là chất nữ của Tĩnh phi, nguyên chủ dường như ghen tị vì mối quan hệ của nàng ấy với Trì Nghiễm trong quá khứ.

Nguyễn Dao khẽ cau mày, nàng không hiểu Tĩnh phi muốn làm gì.