Chương 17: Ta phải ly hôn với thái tử (17)

Tĩnh phi không tiếp tục nhắc tới chuyện này, bà ta chỉ nói: “Bổn cung đang nghĩ, có lẽ ngươi ở một mình trong Đông Cung có chút cô đơn. Nếu ngươi có một tiểu tỷ muội bầu bạn, giúp đỡ lẫn nhau thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, về sau sẽ dễ dàng hơn.”

Nguyên Dao nhìn chằm chằm Tĩnh phi, không nói gì.

Mãi cho đến khi Tĩnh phi nhìn bóng lưng của nàng, nàng mới cảm thấy ớn lạnh, lúc này đột nhiên nói: “Tĩnh phi, người muốn nàng ấy làm thê thϊếp của thái tử điện hạ sao?” Tĩnh phi sửng sốt, cười nói: “Đứa nhỏ này, ngươi nói làm thê thϊếp là có ý gì? Bổn cung muốn Nguyệt Nhi đến Đông Cung bầu bạn với ngươi.”

Nguyên Dao đột nhiên ý thức được: “Chính là làm tỳ nữ của ta? Nhưng mà...”

Nàng liếc nhìn Giản Lục với sự khó xử: “…nhưng xung quanh ta không thiếu người.”

Tĩnh phi nhất thời sắc mặt tái xanh.

Nếu không phải vì có nhiều người ở đây thì bà ta thực sự muốn hét lên thật lớn.

Nàng ấy là tam tiểu thư Tưởng gia, là một quan chức nghiêm túc, chưa kể phụ thân và ca ca trong hai năm qua ngày càng có quyền lực trong triều đình, nếu Tưởng Nguyệt vào Đông Cung thì nàng ấy ít nhất phải có được vị trí thê thϊếp, thái tử phi bảo nàng ấy làm tỳ nữ là như thế nào?

“Làm thê thϊếp cũng không có gì sai...” Nguyên Dao đột nhiên lại nói.

Tĩnh phi nghe vậy liền đè nén cơn tức giận, vốn tưởng rằng sẽ phục tùng thê thϊếp, khi tiến vào Đông Cung, mọi biến cố vẫn còn chưa chắc chắn.

Nhưng chưa kịp nói gì, Nguyên Dao lại nghĩ tới điều gì, cô nhìn Tưởng Nguyệt nói: “Chỉ là... ta nhớ ra, Tưởng cô nương hẳn là đã có người mình thích rồi, phải không?”

Nàng ấy đã từng quấy rầy Trì Nghiễm rất nhiều.

Tưởng Nguyệt nhìn Tĩnh phi, vẻ mặt khó xử, dường như không biết nên trả lời thế nào.

Rốt cuộc, nếu Tĩnh phi không sẵn lòng ban lợi ích cho nàng ấy, nàng ấy đã không từ bỏ người ca ca yêu quý của mình và trở thành thê thϊếp của thái tử.

Chỉ có thể nói Tĩnh phi suy nghĩ quá đơn giản.

Vốn dĩ bà ta cho rằng Tưởng Nguyệt, với tư cách là tình địch của “Nguyên Dao”, không chỉ có thêm một tai mắt ở Đông Cung mà còn khiến “Nguyên Dao” cảm thấy an tâm, sau đó sẽ nói với nàng rằng Trì Nghiễm sẽ không lấy Tưởng Nguyệt mà chỉ lấy “Nguyên Dao”.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Nguyên Dao không biết vì sao lại trở nên khó gần như vậy, chẳng lẽ thật sự bị thái tử dụ dỗ rồi?

Không thể nào!

Với tính tình nóng nảy của thái tử, làm sao có đủ kiên nhẫn để dụ dỗ một nữ nhân không có đầu óc?

Sắc mặt của Tĩnh phi trở nên âm trầm, bà ta không nói thêm nữa, chỉ xua tay ý bảo Tưởng Nguyệt lui về.

Nguyên Dao nhìn vẻ mặt tức giận của bà ta, chớp mắt một cái cho qua, nàng cũng không để ý lắm.

Lúc này, chặng đua trên trường đua đã đi đến vòng cuối.

Người chiến thắng có thể xin một điều ước với Tĩnh phi, Tĩnh phi sẽ giúp người đó cầu xin sự sủng ái từ bệ hạ.

Có thể nói đây là món quà lớn nhất mà bệ hạ ban tặng cho Tĩnh phi.

Giúp bà ta giành được sự tôn trọng và tán thưởng trước mặt mọi người.

Vì vậy, hai nam nhân trẻ lọt vào chung kết đều rất háo hức thử sức với nhau.

Tuy nhiên, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.

Một tiếng cười sảng khoái đột nhiên vang lên từ bên ngoài trường đua ngựa.

“Mẫu phi của ta thật thiên vị, người tổ chức trận đấu mã cầu này mà không đợi nhi thần về, nhi thần suýt chút nữa đã bỏ lỡ trận đấu hay.”

Nghe thấy giọng nói, mọi người đứng dậy và hành lễ: “Thỉnh an Tấn Vương điện hạ.”

Tĩnh phi lập tức đứng dậy, bà ta trở nên kích động, chăm chú nhìn người nam nhân đang đi đến gần: “Nghiễm Nhi...”

Trì Nghiễm đi đến trước mặt Tĩnh phi, cúi đầu thỉnh an bà ta, sau đó dịu dàng nhìn Nguyên Dao: “Dao Nhi...”