Chương 12: Ta phải ly hôn với thái tử (12)

Tướng quân và phu nhân choáng váng.

Phu nhân tướng quân là người đầu tiên phản ứng lại, bà vội vàng bước tới, nắm lấy tay Nguyên Dao, rưng rưng nước mắt: “Này... về là tốt, nương đã chuẩn bị sẵn rồi, con mau vào đi.”

Nguyên Dao nhìn bà, tay vô thức che ngực.

Nàng không có phụ mẫu nên không biết rằng trên đời này, tình cảm huyết thống, gia đình là điều thiêng nhiên như vậy.

Ấm áp, khiến người ta cảm thấy rưng rưng khó tả.

Nàng choáng ngợp, có một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy vai nàng.

Nguyên Dao sửng sốt, ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Trì Trăn.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng trong mắt lại có chút dịu dàng: “Vào trước đi.”

Trấn Bắc tướng quân cũng tỉnh táo lại, lau mắt rồi nói nhanh: “Đúng vậy, mau mời thái tử và thái tử phi vào phủ, đừng lúc nào cũng chặn cửa làm người ta chê cười.”

Mọi người nhanh chóng nhường đường và chào đón Trì Trăn và Nguyên Dao.

Định Quốc Công nhìn thấy cảnh tượng này, liền thở phào nhẹ nhõm.

Sự bất mãn vì thái tử để thái tử phi một mình trong đêm tân hôn đã biến mất vào lúc này.

......

Sau khi vào phủ, Nguyên Dao bị phu nhân tướng quân kéo ra sân sau dù nàng chưa nói với Định Quốc Công và Trấn Bắc tướng quân được mấy câu, còn Trì Trăn bị bỏ lại ở sân trước trò chuyện với bọn họ về một số vấn đề chính trị.

Phu nhân tướng quân dẫm nàng vào khuê phòng của nàng trước khi kết hôn, đóng cửa lại rồi ôm nàng vào lòng, nhìn nàng thật kỹ.

Sau khi chắc chắn nàng không bị sụt cân trong hai ngày ở Đông Cung, phu nhân tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, bà vẫn hỏi để đề phòng: “Dao Nhi, điện hạ đối xử với con thế nào?”

Nguyên Dao sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại phát hiện Trì Trăn không có làm chuyện gì xấu với nàng, ngoại trừ việc hắn thường xuyên khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ.

Thế là nàng gật đầu nói: “Ngài ấy rất tốt.”

Phu nhân tướng quân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, bà lại nghĩ tới điều gì đó, lông mày bỗng nhiên nhíu lại.

“Thành thật mà nói, con và điện hạ... còn chưa viên mãn sao?”

Nguyên Dao nhìn phu nhân tướng quân, nàng không biết phải nói gì nên chỉ có thể gật đầu lần nữa.

Phu nhân tướng quân thấy nàng thừa nhận thì lập tức lộ vẻ lo lắng.

Bà nắm lấy tay Nguyên Dao, lo lắng nói: “Làm sao có thể như vậy được? Con và điện hạ đã kết hôn được ba ngày nhưng vẫn chưa viên mãn. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nương sợ người ta sẽ cười chê con.”

Nguyên Dao mím môi, nàng đang định nói mình không quan tâm chuyện này thì phu nhân tướng quân đã giữ chặt nàng, hỏi: “Có phải... là con không cho điện hạ chạm vào mình không?”

Nguyên Dao chợt nhớ đến cảnh tượng đáng xấu hổ hai đêm trước.

Má nàng hơi ửng đỏ.

Phu nhân tướng quân không nhận thấy nàng có gì khác thường, nhìn bộ dáng im lặng của nàng, bà chỉ nghĩ là nàng đã thừa nhận.

Lông mày bà hiện lên vẻ buồn bã, bà vỗ nhẹ vào tay Nguyên Dao, khẽ thở dài: “Nương biết con đang nghĩ gì... nhưng chuyện này đã định sẵn rồi, không có chỗ cho sự thay đổi, con không nên đi vào ngõ cụt nữa... Hơn nữa, hiện tại thái tử đối xử tốt với con, không có nghĩa là sau này ngài ấy cũng sẽ đối xử với con, nếu con không chịu nắm bắt cơ hội, sau này ngài ấy có thê thϊếp khác, con còn trông cậy ngài ấy chờ con chấp nhận sao?”

Nguyên Dao sửng sốt một chút, sau đó lặp lại: “...Thê thϊếp?”

Phu nhân tướng quân nhìn bộ dạng ngây ngốc của Nguyên Dao, nhất thời không đành lòng.

Bà và tướng quân cả đời là một đôi, vợ chồng hòa thuận, bà hy vọng nữ nhi duy nhất của mình có thể tìm được hôn phu thích hợp, nhưng bà không bao giờ ngờ rằng bệ hạ đột ngột hạ lệnh…

Tuy nhiên, việc trở thành thái tử phi, thậm chí sau này trở thành hoàng hậu, có cả được và mất, phải có trách nhiệm và không được đắm chìm trong tình yêu.