Chương 11: Ta phải ly hôn với thái tử (11)

Vì Trì Trăn không đến vào đêm hôm trước nên đêm nay Nguyên Dao nằm thoải mái trên giường, nàng lăn lộn một hồi rồi chìm vào giấc ngủ sâu một cách bình yên.

Không ngờ sáng sớm hôm sau khi mở mắt ra, điều nàng nhìn thấy là một mảnh vải trắng lớn bên trong và vài sợi tóc dài mượt màu đen.

Nguyên Dao sửng sốt.

Trì Trăn đã tỉnh được một lúc, hắn ngồi dựa lưng vào thành giường. Sau khi cảm nhận được động tĩnh, hắn nhìn người đang hóa đá trên ngực mình, nhàn nhạt nói: “Tỉnh rồi à?”

Nguyên Dao hoảng hốt. Nàng vội vàng trèo xuống, cắn môi, chớp mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, giống như một tên cặn bã “ăn xong không dám nhận”.

May mắn thay, Trì Trăn dường như không bắt nàng phải “chịu trách nhiệm”, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng một cách tự nhiên, rồi xuống giường trước.

“Thức rồi thì dậy đi. Hôm nay chúng ta xuất phát sớm.”

Một cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng nàng, rõ ràng nàng không làm gì cả nhưng nàng cảm thấy mình... chính là một kẻ cặn bã.

Đặc biệt, cách Trì Trăn dựa lưng vào thành giường vừa rồi, bộ quần áo nhăn nheo, mái tóc rối bù, mang đến cho hắn vẻ đẹp hỗn loạn như bị tàn phá, cảm giác như bắp cải bị hủy hoại. Nguyên Dao có chút áy náy. Tuy nhiên, nàng chưa kịp suy nghĩ xong thì đã bị Giản Lộ kéo dậy thay đồ rồi lên xe ngựa trở về Định Quốc Công phủ.

...

Việc thái tử phi về nhà là một chuyện lớn, đặc biệt là có thái tử điện hạ đi cùng.

Định Quốc Công phủ đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm đón tiếp hắn.

Khi xe ngựa từ Đông Cung đến, Định Quốc Công và Trấn Bắc tướng quân đã dẫn toàn bộ người trong Định Quốc Công phủ chờ ở cửa.

Khi nhìn thấy Trì Trăn và Nguyên Dao, mọi người lập tức hành lễ, cung kính nói: “Thỉnh an thái tử, thỉnh an thái tử phi.”

Trì Trăn xuống xe trước và giúp Nguyên Dao xuống xe, khi bước ra, hắn nhẹ nhàng nói: “Không cần khách khí.”

Định Quốc Công đã lớn tuổi, ông nhìn thấy Trì Trăn quan tâm Nguyên Dao với thái độ khách khí nhưng không xa lạ với Định Quốc Công, ông rốt cuộc cũng buông bỏ được lo lắng trong lòng. Ông bước lên một bước, cúi đầu nói: “Lão thần không biết thái tử điện hạ sẽ đích thân đến phủ, hy vọng điện hạ thứ lỗi cho ta không tiếp đón chu đáo.”

Trì Trăn đỡ ông đứng dậy, dùng giọng cung kính nói: “Định Quốc Công nói quá lời rồi, hộ tống thái tử phi về nhà là nghĩa vụ của ta, Định Quốc Công cứ coi ta như một tôn nữ tế bình thường.”

Nguyên Dao nhìn cảnh bọn họ đang trò chuyện, hơi dời tầm mắt nhìn về phía Trấn Bắc tướng quân đang đứng cạnh Định Quốc Công và nữ nhân phía sau.

Đặc biệt là nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt đỏ hoe, sự kích động không thể diễn tả bằng lời, nhưng vì không có cơ hội nên đành phải kiềm chế.

Nguyên Dao không biết vì sao lại cảm thấy có chút chua chát.

Định Quốc Công phủ rất hòa thuận, hiếm khi xảy ra bất hòa, vì vậy Trấn Bắc tướng quân với tư cách là trưởng tử của Định Quốc Công cũng không phân gia.

Nguyên chủ được cả nhà cưng chiều, chưa từng trải qua sóng gió lớn nào, nên tính tình nàng trở nên bướng bỉnh, cho rằng cả thế giới sẽ xoay quanh mình. Vì vậy, khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, tổ phụ và phụ thân không chịu giúp nàng xin bệ hạ thu hồi chiếu, ngay cả mẫu thân, người yêu thương nàng nhất cũng tát vào mặt nàng vì chuyện này, nàng vô cùng thất vọng về họ. Thậm chí cho đến thời điểm kết hôn, nàng chưa bao giờ nói chuyện với phụ mẫu mình, như thể nàng dự định sẽ coi họ như những người xa lạ...

Nguyên Dao hơi cụp mắt xuống, nhìn ánh mắt mong đợi của Trấn Bắc tướng quân và phu nhân, không biết vì sao trong lòng nàng có chút chua xót.

Nàng nhẹ nhàng gọi: “Cha, nương...”