Chương 10: Ta phải ly hôn với thái tử (10)

Nguyên Dao quay đầu lại nhìn Giản Lộ. Nàng ấy khẽ gật đầu xác nhận lời nói của Tôn ma ma.

Có trời mới biết lúc sáng nghe tiếng gọi, hai người lập tức vào phòng thì thấy Thái tử phi dùng tay chân trói chặt Thái tử không cho ngài ấy ra khỏi giường, có trời mới biết hai người bọn họ cảm thấy thế nào. Tuy thái tử điện hạ bất lực nhưng vẫn bình tĩnh nhờ nàng ấy đỡ thái tử phi xuống, sau đó cẩn thận nhấc tay chân thái tử phi ra khỏi người ngài ấy.

Thái tử phi nhắm chặt mắt nhưng vẫn lẩm bẩm “Lò sưởi lớn, đừng chạy” với vẻ mặt thâm tình.

Lúc đó Giản Lộ thật sự muốn che mặt lại. Cũng may thái tử điện hạ không trách nàng ấy mà yêu cầu nàng ấy đừng đánh thức thái tử phi, để nàng ngủ thêm một lát...

Nghĩ tới đây, Giản Lộ cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ít nhất, mối quan hệ giữa thái tử điện hạ và thái tử phi đã phục hồi. Cho dù Giản Lộ nghĩ thế nào thì lúc này trong đầu Nguyên Dao chỉ có một ý nghĩ: Phải tìm một cái hố để chui vào.

Nàng không bao giờ nghĩ rằng chiếc lò sưởi lớn mà nàng ôm trong mơ lại chính là Trì Trăn! Nàng đang xem xét việc viết giấy ly hôn và rời khỏi đây ngay bây giờ.

Tuy nhiên, trước khi nàng kịp thực hiện ý định của mình thì Hoa Hoa bất ngờ xuất hiện.

“Dao Dao! Không! Nếu bây giờ ly hôn, sau này ngươi không thể tiếp cận đối tượng nhiệm vụ!”

Nguyên Dao chịu đựng và không hỏi tối qua nó đã đi đâu. Nàng chỉ vặn lại: “Nhiệm vụ của ta là tìm bạn đời cho hắn, ta không thể đến gần hắn thì có sao đâu?”

Lương tâm của Hoa Hoa có chút áy náy: “... Biết mình biết địch, trăm trận trăm thắng, không đến gần đối tượng nhiệm vụ thì sao biết được là loại người gì? Bạn đời mà hắn thích ra sao?”

Nguyên Dao cảm thấy có lý.

Hoa Hoa thấy nàng bình tĩnh lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, mặc dù Nguyên Dao đã từ bỏ ý định ly hôn nhưng nàng vẫn quyết định tránh mặt Trì Trăn cả ngày hôm nay. Nhưng nàng không ngờ Trì Trăn cả ngày không xuất hiện.

Vì vậy, ban đầu Nguyên Dao có chút xấu hổ, nhưng sau đó bắt đầu tự hỏi liệu đêm hôm trước nàng đã dọa Trì Trăn sợ rồi hay không. Tối hôm đó, mãi đến giờ đi ngủ, Tôn ma ma mới giả vờ thản nhiên giải thích giúp Trì Trăn: “Hôm nay điện hạ bận việc, ngày mai ngài ấy mới có thời gian về nhà cùng thái tử phi.”

Nguyên Dao sửng sốt: “Về nhà?”

Tôn ma ma mỉm cười gật đầu.

Nguyên Dao hơi im lặng. Nàng hoàn toàn quên mất chuyện này.

Khi chỉ còn lại trong Nguyên Dao trong phòng, Hoa Hoa mới hỏi: “Dao Dao, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Nguyên Dao suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ta không biết Trì Trăn định làm gì.”

Đêm tân hôn, hắn để nàng một mình trong phòng như thể hắn không quan tâm đến nàng.

Nhưng ngày mai hắn lại cùng nàng về nhà, có vẻ như hắn muốn tuyên bố tầm quan trọng của nàng với mọi người.

Nguyên Dao không biết hắn đang nghĩ gì nhưng nàng cảm thấy nhiệm vụ của mình không thể trì hoãn được nữa.

......

Bây giờ là nửa đêm.

Trì Trăn bước ra khỏi thư phòng.

Tiểu Quế Tử đang đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy ngài ấy, y nhanh chóng bước tới: “Điện hạ, bây giờ ngài có muốn về phòng không?”

Trì Trăm nhìn y, hỏi: “Thái tử phi đang ở đâu?”

Qua hai ngày này, Tiểu Quế Tử đã hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của thái tử phi trong lòng điện hạ, y lập tức trả lời: “Bẩm điện hạ, thái tử phi đang ngủ ở phòng.”

Trì Trăn im lặng một lúc, khẽ gật đầu rồi bước vào tẩm điện.

Chỉ mới đi được vài bước, hắn lại dừng lại.

Hắn đứng đó nhưng ánh mắt lại nhìn về sân phía tây, dường như đang do dự điều gì.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể yêu một người chỉ trong một ngày. Chỉ một ngày đã nhớ người đó nhiều đến thế.

“...Điện hạ, thưa điện hạ?”

Tiểu Quế Tử thấy ngài ấy không có phản ứng, y cao giọng gọi thêm mấy lần.

Trì Trăn tỉnh táo lại.

Hắn đổi hướng và đi về sân phía tây.