Quyển 1 - Chương 7: Hợp tác dành vợ

Tại một quán bar nào đó.

“Hôm nay cậu làm sao vậy?” Khúc Thụy nhìn gương mặt đầy băng sương của Tần Dật Phong không khỏi tò mò, đột nhiên hắn hẹn hai người họ ra đây lại không nói lời nào, chỉ lo một mình uống rượu khiến bọn họ thật không hiểu nói.

Nếu không phải người này là bạn chơi cùng của hắn từ lúc nhỏ, hắn đã đấm một phát vào mặt người này từ nãy đến giờ rồi.

Tần Dật Phong làm như không nghe thấy hắn nói, chỉ lo điên cuồng uống rượu, nhìn hắn vẫn không nói lời nào, Khúc Thụy nhún vai liếc nhìn Diệp Tử Hiên.

Mười mấy phút sau, Tần Dật Phong mới nhìn Khúc Thụy và Diệp Tử Hiên nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy A Nguyệt cùng cái tên thường đi cùng với con nhỏ Lâm Giai Giai kia đi đến một cửa hàng, trong bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”

Nghe vậy, Diệp Tử Hiên liền vội ngẩng đầu lên, nhướng mày nói: “Bọn họ quen nhau từ lúc nào?”

“Không biết.” Tần Dật Phong lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Hừ! Chắc trong lúc con nhỏ Lâm Giai Giai kia quấn lấy chúng ta, hai người họ mới quen biết nhau chứ gì!” Khúc Thụy hừ lạnh nói, nghĩ đến vì con nhỏ đáng ghét kia mà bọn họ lại có thêm một tình địch mới, độ hảo cảm của hắn đối với cô ta không khỏi giảm mấy lần.

Nghe Khúc Thụy nói, Diệp Tử Hiên không khỏi nhướng mày, nhìn hai người bọn họ hỏi: “Vậy ba người chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy nhìn?”

Tần Dật Phong liếc nhẹ hai người kế bên: “Các cậu cam tâm từ bỏ cậu ấy sao?”

“Làm sao có thể!” không đợi hắn nói, Khúc Thụy cùng Diệp Tử Hiên liền đồng thanh lên tiếng.

“Vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch, cả ba chúng ta ai đều không thể buông tay, vậy sao chúng ta không hợp tác lại?” Tần Dật Phong liếc nhìn, chờ đợi phản ứng của bọn hắn.

Khúc Thụy: “…” trầm mặc.

Diệp Tử Hiên: “…” trầm mặc.

Nhìn bọn họ như vậy, Tần Dật Phong không khỏi thở dài, bản thân hắn cũng không muốn chia sẻ người mình thích cho người khác, nhưng hắn hiểu tính cách của hai người này, nếu bảo bọn họ từ bỏ thì đều đó là hoàn toàn không thể.

Cả ba người bọn hắn ai cũng không thể sống mà thiếu A Nguyệt được. Nhớ tới cảnh mấy năm nay sống mà không có cậu, bọn hắn cũng chỉ có thể mơ mơ màng màng mà sống, nếu không phải vì lời hứa sẽ trở về của cậu, hắn không biết bọn họ có thể sống đến hôm nay được không nữa.

“Bản thân tớ cũng không muốn, nhưng mà các cậu nên nhớ, kẻ muốn A Nguyệt không chỉ riêng chúng ta mà thôi. Tạm thời chúng ta chỉ biết hai gã, cũng không biết còn lại kẻ địch nào hay không, nên việc chúng ta hợp tác là chính xác nhất.”

Nghe vậy, Diệp Tử Hiên và Khúc Thụy chỉ có thể thở dài, nhắm mắt đồng ý.

----

Mà đầu xỏ gây tội là cậu lúc này sau khi đưa Cung Lãnh về, cậu liền về nhà nằm trên giường lăn qua lăn lại:

“Hệ thống mau hiển thị độ hảo cảm của bọn hắn cho ta.”

Nhân vật: Cung Lãnh ( nam chính thứ nhất)

Tuổi tác: 18

Giới tính: nam

Độ hảo cảm vs kí chủ: 85

Độ hảo cảm vs nữ chính: 50

Nhân vật: Diệp Tử Hiên( nam chính thứ hai)

Tuổi tác: 17

Giới tính: nam

Độ hảo cảm vs kí chủ: 95

Độ hảo cảm vs nữ chính: - 60

Nhân vật: Khúc Thụy ( nam chính thứ ba)

Tuổi tác: 17

Giới tính: nam

Độ hảo cảm vs kí chủ: 92

Độ hảo cảm vs nữ chính: -30

Nhân vật: Tần Dật Phong ( nam chính thứ tư)

Tuổi tác: 17

Giới tính: nam

Độ hảo cảm vs kí chủ: 97

Độ hảo cảm vs nữ chính: -20

Nhân vật: Lâm Giai Giai (nữ chính)

Tuổi tác: 17

Giới tính: nữ

Độ hảo cảm vs kí chủ: -60

Độ hảo cảm vs nam chính thứ nhất: 89

Độ hảo cảm vs nam chính thứ hai: 80

Độ hảo cảm vs nam chính thứ ba: 83

Độ hảo cảm vs nam chính thứ tư: 85

Nhìn con số trên màn hình, Sở Minh Nguyệt không khỏi nhướng mày, phun tào với hệ thống:

“Xem ra không cần đến ta ra tay, nữ chính cũng đã chủ động đi tìm chết trước rồi.”

“Ngươi nói xem, trong nguyên tác rốt cuộc nữ chính dùng cách nào mà để bọn họ mê say đắm như vậy hả?” chóng cằm suy nghĩ.

“Bổn hệ thống cũng không biết nha~ Chắc là do quang hoàng của nhân vật chính đi!” 888 lắc đầu.

Nghe không được câu trả lời từ nó, Sở Minh Nguyệt nhịn không được mà phun tào: “Ngươi cũng thật đủ phế!”

Hệ thống 888: “…” ủy khuất nói không nên lời.

Sở Minh Nguyệt mặt kệ phản ứng của nó, bắt đầu trầm tư lên. Nghĩ đến đã lâu không được ăn “thịt”, mấy tuần nay chỉ có thể nhìn "thịt" đi tới đi lui trước mặt mà không thể chạm vào, khiến cậu không khỏi khó chịu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu bắt đầu sắc bén lên, xem ra đã đến lúc cậu thúc đẩy nhanh tiến độ rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của kí chủ, 888 không khỏi run lên, nghĩ đến sắp có kẻ bị kí chủ của nó tai họa, không khỏi có chút đồng tình lên.

------

Sáng hôm sau.

Sở Minh Nguyệt đến lớp, nhìn chỗ ngồi còn trống không khỏi tò mò, hỏi hệ thống: “888, ba người kia hiện tại đang làm gì?”

“Xin kí chủ đợi một chút!” vài giây sau, hệ thống liền thông báo tình hình của bọn họ: “Báo cáo kí chủ, ba nam chính hiện tại đang ngủ ở quán bar, hình như tối qua bọn họ uống hơi nhiều.”

Nghe vậy, Sở Minh Nguyệt không khỏi nhăn mày, rút điện thoại ra định gọi cho bọn họ, nhưng nhanh chóng lại nghĩ đến kế hoạch hôm nay, liền thu hồi lại, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đến tiết học.

“Reng! Reng!” giờ nghỉ trưa vang lên.

Cung Lãnh đang thu dọn đồ đạc, liền bị bạn học kế bên đẩy đẩy bả vai, khiến hắn không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt liếc cậu bạn đó. Bạn học bị ánh mắt của hắn làm cho run lên, chột dạ nói:

“Cái...cái kia Cung...Cung Lãnh, bên...bên ngoài có người tìm...tìm cậu.” nói xong liền xoay nhanh rời đi.

Nghe vậy, mày Cung Lãnh nhẹ giãn ra, lãnh đạm nói câu cảm ơn, rồi quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Lúc này hắn mới để ý sự khác thường trong lớp, nếu thường ngày khi nghe thấy tiếng chuông bọn họ đã nhanh chóng tranh nhau chạy xuống nhà ăn, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, chỉ thấy bọn học sinh tập trung thành từng nhóm khe khẽ nói nhỏ, đôi khi lại phấn khích, cười ngu đần nhìn về phía của lớp, điều này khiến hắn không khỏi cũng có chút tò mò lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Sở Minh Nguyệt chán chết mà tựa lưng trên tường, lâu lâu lại liếc nhìn về phía cánh cửa, nhìn bọn học sinh bu lại thỉnh thoảng lại khe khẽ nói nhỏ nhìn về phía cậu, khiến cậu không khỏi bực bội, nhưng gì bảo trì nhân thiết, chỉ có thể làm bộ không để ý. Lúc cậu định tìm người hỏi, thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

“A Nguyệt?” nhìn thấy bóng người quen thuộc trước cửa, Cung Lãnh không khỏi ngạc nhiên, có chút không tin tưởng mà hỏi.

Sở Minh Nguyệt quay người lại, nhìn hắn nở nụ cười: “Làm sao vậy? Ngạc nhiên lắm sao?”

Nhìn nụ cười của cậu, trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn trong bất giác cũng hiên lên một nụ cười khẽ, khiến cho các nữ sinh xung quanh không khỏi hít thà một hơi. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của bọn họ, Cung Lãnh liền thu hồi nụ cười trên khuôn mặt, lạnh lùng liếc xung quanh, sau đó quay người nhìn cậu ôn nhu nói: “Chúng ta đi trước rồi nói.” nói xong, hắn nhanh chóng nắm tay cậu rời đi.

Nhìn cách cư xử một trời một vực của hắn, không ít nữ sinh bưng kín ngực, còn một số ít lại nhìn bóng lưng của bọn họ hưng phấn không thôi, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nụ cười âm hiểm, khiến cho Sở Minh Nguyệt đã đi xa một khoảng cách cũng không khỏi rùng mình một phen.