Trong đầu Hướng Hàn ầm ầm cả lên, trơ mắt nhìn anh tới gần, lại không hề làm được bất cứ sự chống cự nào. Lúc này mặt cậu đỏ như tích máu, đến thở cũng quên mất, mãi đến khi đầu lưỡi tê dại mới đột nhiên tỉnh táo, dùng sức đẩy đối phương ra.
Lục Trạch sợ làm cậu bị thương, vội vàng buông cậu, phát hiện cậu nín thở đến sắp tràn nước mắt ra, chợt có hơi buồn cười: "Đồ ngốc, làm sao lại không thở chứ?"
Mắt Hướng Hàn ầng ậng nước, cất giọng lên án: "Tôi coi anh là bạn tốt, thế mà anh, anh lại... Ưm!"
Lục Trạch cúi người hôn thêm một trận, sau đó thở hổn hển hỏi: "Con mắt nào của em nhìn thấy chúng ta là bạn bè?"
Hướng Hàn bị hôn đến độ thở dốc, sửng sốt hồi lâu mới thốt ra một câu: "Thì ra chỉ có tôi suy nghĩ như vậy, anh chưa từng coi tôi là bạn bè? Mất công tôi đã tốt bụng tác hợp cho anh với vai... người, người đó."
"Tác hợp?" Vẻ mặt Lục Trạch chợt đen lại, sau thi nhớ lại những người gần đây Hướng Hàn hay tiếp xúc, thẳng thắn hỏi: "Tôn Thư Á?"
"Ơ, anh đoán được hả?" Hướng Hàn hơi kinh ngạc, sau khi thấy sắc mặt Lục Trạch đen hơn thì không khỏi rụt cổ một cái, cẩn thận hỏi: "Lẽ nào anh không có hảo cảm với cậu ta sao?"
"Con mắt nào của em thấy tôi có hảo cảm với cậu ta vậy?" Lục Trạch sắp bị cậu chọc tức điên rồi.
Hướng Hàn giải thích: "Rõ ràng anh rất thưởng thức cậu ta mà? Cậu ta vẫn chỉ là thực tập sinh, anh đã đưa dự án quan trọng nhất giao cho cậu ta, còn luôn tăng ca với cậu ta nữa..."
Lúc này đến lượt Lục Trạch ngây ngẩn cả người, nhìn ánh mắt "thấp thỏm" của Hướng Hàn, trong lòng dần dần hiểu được điều gì đó.
Trước đây anh thực sự thưởng thức Tôn Thư Á, cho nên giao các dự án quan trọng cho cậu ta, cũng bởi vì một lòng đặt vào công việc, cho nên thường xuyên tăng ca. Nhưng anh không ngờ rằng làm như thế càng khiến Hướng Hàn bị tổn thương.
Cũng đúng, cũng là thực tập như nhau, Tôn Thư Á được phụ trách dự án quan trọng, thế mà ngày nào Hướng Hàn cũng ở văn phòng không có việc gì làm, hơn nữa đối phương còn là đàn em của cậu, dù là ai cũng sẽ hiểu lầm. Mà lúc đó anh cũng không suy nghĩ nhiều, bộ kỹ thuật quá cực khổ, thường xuyên phải tăng ta đến hừng đông, anh không muốn Hướng Hàn cũng khổ cực như vậy.
Nhưng anh không ngờ Hướng Hàn lại nghĩ mình thích Tôn Thư Á, thậm chí còn ngu ngốc đi tác hợp. Chẳng trách trước đây sau khi anh đã giải thích rằng mình không muốn trở về nhà họ Lục, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn chia tay. Chẳng trách mỗi lần gặp Tôn Thư Á, cậu lập tức né tránh, thì ra là muốn tác hợp cho anh.
"Xin lỗi." Lục Trạch ôm chặt lấy cậu, giọng khàn khàn: "Tại sao lại có người ngốc như vậy chứ? Trước giờ anh chưa từng thích cậu ta, người anh yêu chỉ có em."
Hướng Hàn bị siết đến nhe răng trợn mắt, nhưng sau khi nghe xong câu nói kia, cậu lập tức sửng sốt, sau đó xoắn xuýt hỏi: "Làm, làm sao lại thế được? Có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không? Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?"
Lục Trạch cười một tiếng, lặng lẽ đưa tay thăm dò vào trong chăn, ấn xuống nơi nào đó, bảo: "Bạn bè sẽ giúp em làm chuyện như vậy à?"
Sắc mặt Hướng Hàn đỏ lự lên, chỉ cảm thấy máu khắp người chảy xuống hết thân dưới, lắp ba lắp bắp nói: "Anh, anh, anh cứ bỏ tay ra trước đã, có chuyện gì từ từ nói."
Lục Trạch xấu tính nhéo một cái mới mỉm cười thu tay về, ôm cậu nói: "Công ty mới đi được bước đầu, quá nhiều chuyện cần làm, không cho em đảm nhiệm chức vị quan trọng là vì sợ em khổ cực. Nếu em không thoả mãn, chờ sau khi xuất viện thì đi đến bộ phận kỹ thuật được không? Về phần Tôn Thư Á, em hiểu lầm rồi, anh không có bất kì ý gì với cậu ta hết. Có thể trước kia cũng có hơi thưởng thức, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ khác, hơn nữa..."
Nói đến đây, ý cười của Lục Trạch bỗng nhiên nhạt đi, giọng cũng trầm xuống.
"Hơn nữa cái gì?" Hướng Hàn vô thức hỏi.
"Có thể cậu ta là gián điệp Triệu Hàn Đông phái tới."
"Hở?"
Vẻ mặt Hướng Hàn mơ màng, Lục Trạch tiếp tục nói: "Tối hôm qua anh điều tra, công ty Triệu Hàn Đông bị công kích, Tôn Thư Á hỗ trợ giải quyết. Nếu không phải nhờ vậy, Triệu Hàn Đông cũng không có tinh lực đi tìm em gây phiền phức."
"Hở?"
Hướng Hàn lần thứ hai mơ màng, nhanh chóng hỏi hệ thống: "Tiểu Cửu, vai chính thụ quyến rũ được vai chính công sớm thế á?"
"Quả thật vai chính thụ có vấn đề, tôi cũng vừa tra được, tôi đoán... Có thể cậu ta đã sống lại." Hệ thống có phần bất lực.
"Hở?"
Lần này Hướng Hàn rối rắm theo luôn: "Vậy không phải cậu ta thích Triệu Hàn Đông sao, hoàn toàn không cần mục tiêu nữa hả? Bấy lâu nay sự tác hợp của tao thành công cốc hết à!"
"Cốt truyện đã rối tung lên rồi, anh Hướng à, anh cứ tự do phát huy đi nha." Hệ thống buồn bực nói.
"Đến lúc này rồi, tao đi đâu mới tìm được người để thay thế vai chính thụ chứ?" Hướng Hàn thật sự muốn sụp đổ.
"Không phải có cậu đây sao?" Đại A hiện lên nhắc nhở.
"Đúng đó cậu Hướng, với lại mục tiêu cũng yêu thích cậu mà." Chẳng biết hệ thống đã làm phản từ lúc nào, lòng đầy xúc động.
Lúc này Lục Trạch cũng ôm lấy cậu nói: "Đừng "hở hở" nữa, đã giải thích rõ ràng hết rồi, đừng nói là em còn muốn chia tay đấy nha?"
"Nhưng mà chúng ta đã ký hợp đồng." Hướng Hàn còn muốn hấp hối giãy dụa.
Lục Trạch hôn một cái lên trán cậu, cười híp mắt nói: "Loại hợp đồng giống như giấy bán thân kia sẽ không được pháp luật chấp nhận đâu."
"Tất cả đều nước chảy thành sông, chẳng phải mỹ mãn quá rồi sao?" Đại A lại thò ra lần nữa.
"Anh Hướng à, đây chỉ là trò chơi, anh đừng rối rắm quá. Bộ anh chưa từng chơi loại hình mô phỏng nhân sinh, luyến ái dưỡng thành linh tinh hở?" Tiểu B hiện thân khai đao.
"Có chơi, nhưng mà... Cái này chân thật quá, đã vậy mục tiêu thường xuyên táy máy tay chân."
Tiểu B: "Trò chơi, đây chỉ là trò chơi thôi, cứ coi như một giấc mộng xuân là được rồi."
Hướng Hàn: "..."