Chương 22: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (22)

"Khụ." Đội trưởng quay người lại, nói với Hướng Hàn: "Cậu trai này, hi vọng cậu có thể đi với chúng tôi để làm bản tường trình."

"Đương nhiên có thể, nhưng... Bọn chúng tiêm tôi một mũi, tôi có thể đi bệnh viện trước không?" Hướng Hàn thương lượng, hơn nữa không biết có phải quần áo Lục Trạch quá dày hay không, cậu chợt cảm thấy hơi nóng.

"Đương nhiên." Đội trưởng vẫy tay với một viên cảnh sát, nói: "Tiểu Lưu, cậu đưa hai người họ đi đi."

Lục Trạch ôm Hướng Hàn quay người rời đi, lần thứ hai đi qua người Triệu Hàn Đông, anh lạnh giọng hỏi Hướng Hàn: "Em biết tên này tiêm cái gì vào em không?"

"Không biết, nhưng tôi đoán là ma tuý." Hướng Hàn cực kì khẳng định, chẳng phải sau này nguyên chủ bị Triệu Hàn Đông dụ dỗ chơi ma túy sao?

Bước chân Lục Trạch hơi ngừng lại, sát ý bùng lên trong đáy mắt. Ánh mắt kia quả thực có thể bầm thây Triệu Hàn Đông thành từng khúc. Anh cảnh sát bên cạnh nhìn thấy vậy, nhanh chóng khiêng Triệu Hàn Đông đi trước.

Sau khi lên xe, Hướng Hàn càng thấy nóng hơn, cọ tới cọ lui lên người Lục Trạch, cất giọng rêи ɾỉ như có như không. Lục Trạch lúng túng, liếc mắt nhìn Tiểu Lưu ngồi ở chỗ tài xế, không được tự nhiên đẩy Hướng Hàn sang bên cạnh một cái. Thấy mặt cậu đỏ bừng, giơ tay lên sờ vào trán cậu, thấp giọng dò hỏi: "Thuốc phát tác à?"

"Ừm." Giọng Hướng Hàn mềm mại, nói lí nhí mơ hồ: "Nóng quá... Còn lâng lâng nữa..."

Vừa nói vừa rúc vào Lục Trạch, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ đối phương. Thân thể Lục Trạch cứng đờ, cùng lúc đó thấy có vật gì nhỏ nhỏ cứng cứng chạm vào mình, lập tức biết được Triệu Hàn Đông tiêm thuốc gì cho Hướng Hàn.

Sau khi phát tác, tác dụng của loại thuốc này cực kì mạnh mẽ, Hướng Hàn nhanh chóng mất đi lý trí, toàn thân leo lên trên người anh, trong miệng luôn phát ra rêи ɾỉ. Vẻ mặt Lục Trạch cứng đờ, chỉ biết ôm chặt cậu, cố gắng lấy quần áo che khuất. Nhưng khi trên đùi truyền đến thấm ướt và hơi nóng, mặt anh lập tức tái đi, hơn nữa điều bất ổn hơn nữa là anh cũng có phản ứng.

Lúc này Hướng Hàn phát ra một tiếng than nhẹ, dụi dụi vào trong ngực anh, cứ chốc chốc lại cọ lên. Lục Trạch thực sự muốn sụp đổ, bản thân nhẫn nhịn đến cả đầu đầy mồ hôi, còn phải lặng lẽ xử lý giúp Hướng Hàn...

Mà người càng sụp đổ hơn là Tiểu Lưu, lúc xuống xe, cả thế giới quan đều bị gây dựng lại một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Chó độc thân cũng có tôn nghiêm, không, đây không phải là vấn đề chính..."

*

Khi Hướng Hàn bị đưa đến bệnh viện, cậu vẫn còn ôm Lục Trạch lẩm bẩm. Trên đường đi họ lại gặp phải vị bác sĩ mặt lạnh khám bệnh đau dạ dày lần trước, đối phương cạn lời nói một câu: "Hai người có duyên với bệnh viện này thật đấy."

Nhưng sau khi tìm hiểu tình huống, bác sĩ lại tốt bụng sắp xếp giúp hai người.

Lục Trạch mất tự nhiên che đi vật không rõ nguồn gốc dính trên quần và nơi nào đó đang phồng lên, suốt cả quá trình mặt anh cứ cứng đơ. Anh cảm thấy cả đời mình cũng chưa từng lúng túng như thế, trong lòng mắng ba đời tám kiếp Triệu Hàn Đông một lượt.

Giằng co đến hơn nửa đêm, cuối cùng Hướng Hàn cũng coi như ngủ an ổn. Lúc Lục Trạch đi vào, thấy đùi cậu bị nẹp, tay bó thạch cao, cổ tay bị quấn băng gạc rất dày, cực kì đáng thương nằm vùi trong đệm chăn.

Bác sĩ dặn dò: "Phải nẹp chân nửa tháng, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên nằm viện, sáng mai phải đi nối tay. Cái khác cũng không phải vấn đề lớn, cổ tay chỉ bị thương ngoài da, xương cánh tay phải hơi nứt, nếu phục hồi tốt thì một tháng đã có thể dỡ thạch cao xuống."

"Cảm ơn bác sĩ." Lục Trạch gật gật đầu, sau khi bác sĩ rời đi, anh tiến lên vuốt nhẹ vết máu ứ đọng trên mặt Hướng Hàn, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Anh nhanh chân ra khỏi ra phòng bệnh, bấm gọi cho luật sư tư nhân của mẹ: "Chú Trương, cháu có chuyện muốn nhờ chú."

Khi Hướng Hàn tỉnh lại, hơi động đậy, lập tức cảm thấy cả người cực kỳ đau nhức, không nhịn được bắt đầu rêи ɾỉ. Xem ra Tiểu Cửu thật sự coi cậu là cơ giáp mà dùng, thân thể sắp vỡ nát rồi.

Tối hôm qua Lục Trạch nằm úp sấp ngủ ở bên giường, nghe thấy tiếng cậu thì nhanh chóng tỉnh dậy, đứng dậy hỏi: "Em tỉnh rồi hở? Cảm thấy thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?"

Thấy sự lo lắng không hề che giấu trong mắt anh, Hướng Hàn cực kì cảm động. Mục tiêu thật tốt với cậu, không uổng công làm bạn bè bấy lâu nay. Cậu quyết định sau này sẽ không chọc anh tức giận nữa, không ăn đậu phụ thối cũng được, gần đây cậu phát hiện đậu phụ thơm ăn cũng rất ngon.

Nhưng một lát sau, ký ức ở trên xe tối hôm qua dần dần trở lại. Vẻ mặt câu chợt dại ra, đầu "ong" một tiếng, đột nhiên màu đỏ lan từ mặt đến cổ cậu, cậu nhanh chóng lấy tay không bị thương kéo chăn lên, buồn bực nói: "Tôi không sao, anh đi ra ngoài đi."

Lục Trạch đoán được điều cậu đang nghĩ đến, lo lắng trong mắt lập tức chuyển thành ý cười, cúi người kề sát vào nói: "Sao nào, ăn xong rồi không muốn nhận hay gì?"

"Tôi ăn gì cơ?" Không phải chỉ cà cà trên người anh một tí thôi sao, còn chưa... Khụ khụ, tình huống lúc đó rất đặc thù, mọi người có thể hiểu cho nhau mà. Còn sau đó, đó cũng là Lục Trạch chủ động giúp cậu chứ cậu có biết gì đâu.

Hướng Hàn chột dạ kéo chăn xuống, nhưng lúc quay đầu lại, vừa vặn mắt đối mắt với Lục Trạch. Hai người cách nhau rất gần, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương nhẹ nhàng phất qua hai gò má.

Hướng Hàn ngơ ngác nhìn đối phương, chợt không biết phản ứng như nào. Đáy mắt Lục Trạch dần dần trở nên sâu thẳm, sau đó chậm rãi tới gần, dán lên môi cậu, liếʍ láp ma sát một hồi rồi lại từ từ cạy bờ môi ra, kiên định xâm nhập, từ từ hôn xuống.