Chương 24: Bạn trai cũ tốt thí của nam phụ (24)

Hướng Hàn cảm thấy có lẽ đầu óc cậu bị đầu độc rồi, nhìn đôi mắt đen kịt của Lục Trạch, ma xui quỷ khiến lại gật đầu, sau đó bị đối phương ấn vào trong ngực hôn lung tung thêm một đợt. Kỳ lạ hơn nữa là, sau khi hôn xong cậu không hề cảm thấy miễn cưỡng hay hối hận.

Haizz, lẽ nào không phải là vì nhiệm vụ, vì tiền nên cậu mới đồng ý hay sao?

Cố sức thoát khỏi l*иg ngực Lục Trạch, Hướng Hàn thở dài vài giây, ngay sau đó bắt đầu lo lắng cho anh: "[Vạn Giới] còn phải thay đổi nữa à? Em nghe nói ngân hàng vẫn mãi không cho vay?"

Nếu không cần tác hợp cho bọn họ thì cũng không cần trải qua nguy cơ của Thiên Thần. Cái ngân hàng cho vay kia, có phải cậu cũng nên hỗ trợ giải quyết một chút không nhỉ?

Lục Trạch ôm lấy cậu, cằm tựa trên vai, nghe vậy khẽ cười một tiếng, thấp giọng hỏi: "Lo lắng cho anh vậy sao?"

Thấy anh còn có tâm trạng để cười, Hướng Hàn không khỏi phiền muộn, quay đầu nói: "Em nói thật đó, [Vạn giới] không có kỹ thuật trung tâm hay điều gì đặc sắc, rất dễ bị sao chép."

Lục Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ luôn suy nghĩ cho mình của cậu, chỉ muốn đè cậu lên trên giường bắt nạt một phen. Sau đó anh thật sự làm như vậy, vươn mình áp đảo Hướng Hàn, hôn mấy cái, cũng sờ soạng mấy cái. Nếu không phải đang ở bệnh viện, nếu không phải Hướng Hàn còn đang bị thương, không khéo anh đã cho hai người thử nguyên bộ môn từ A đến Z một lần rồi.

"Em đang nói chính sự, anh có thể nghiêm túc một tí không hả?" Hướng Hàn phẫn nộ nhìn anh chằm chằm, ánh nước trong mắt mênh mông, tai đỏ như rỉ máu.

Tuy Lục Trạch còn muốn bắt nạt tiếp, lại thấy môi cậu đã hơi sưng lên, đành phải tiếc nuối dừng lại, nghiêng người nằm ở bên cạnh, giải thích: "Anh cũng nghĩ đến tình huống em nói rồi, nên mới muốn thay đổi một lần, mà bên phía ngân hàng..."

Nói câu này, anh khẽ cau mày, rõ ràng còn chưa giải quyết được vấn đề này.

Hướng Hàn thở dài, nói: "Lần sau em đến ngân hàng với anh."

Nếu Lục Hải dùng thủ đoạn không đàng hoàng làm cho Lục Trạch không vay được tiền, vậy cậu cũng có thể dùng thủ đoạn không bình thường phản kích, ví dụ như, ám chỉ tinh thần.

Lục Trạch nghe vậy có hơi ngạc nhiên, vô thức hỏi: "Làm thế nào, em có cách hở?"

Vẻ mặt Hướng Hàn không khỏi căng thẳng, nói lấy lệ: "Số em hên lắm..."

May mà điện thoại di động của Lục Trạch bỗng nhiên vang lên vào lúc này, Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy anh ra, để anh mau buông cậu xuống.

Lục Trạch tạm thời tha cho cậu, nhưng sau khi tiếp điện thoại, ý cười trên mặt đột nhiên khựng lại.

Anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, sau khi xác định đã đóng chặt cửa, mới trầm giọng hỏi: "Chú Trương, lời chú mới nói là có ý gì? Bắt cóc, nắm giữ súng ống phi pháp cũng không xử được sao?"

Luật sư Trương có hơi áy náy: "Tiểu Trạch, e rằng việc này không dễ xử lí, bọn họ tìm người gánh tội thay, nói Triệu Hàn Đông cũng bị bắt cóc. Nói cách khác, bây giờ trên người cậu ta chỉ có tội danh cầm vũ khí phi pháp, nhiều lắm là phán án treo hai ba năm, hơn nữa rất có thể sẽ hoãn thi hành án lại. Ngược lại, sắp tới cháu có thể sẽ bị người bảo lãnh thẩm tra."

Lục Trạch siết chặt lấy điện thoại, mu bàn tay nổi gân xanh, trầm mặc hồi lâu, cắn răng nói: "Nếu thêm việc buôn bán ma tuý vào thì sao?"

Luật sư Trương thở dài nói: "Tiểu Trạch, chú biết ý của cháu, nhưng suy cho cùng không có chứng cứ. Tuy rằng còn chưa có kết quả giám định chất lỏng ống tiêm lưu lại, nhưng có phải ma tuý hay không, trong lòng hai chúng ta đều rõ."

Lục Trạch nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đè nén tức giận nói: "Hai ba năm thì hai ba năm, không thể hoãn thi hành."

"Chú sẽ tận lực, mà... Cháu cũng đừng kỳ vọng vào nó quá."

Lúc trở lại phòng bệnh, tâm trạng Lục Trạch hơi nặng nề. Anh bắt buộc phải thừa nhận rẳng không còn bối cảnh nhà họ Lục sau lưng, rất nhiều chuyện đều trở nên khó khăn, còn không thể báo thù được cho người yêu.

Sau khi Hướng Hàn biết được nguyên nhân, cậu an ủi: "Không phải em không có chuyện gì sao? Hơn nữa tên đó dựa vào gia thế, anh lại dựa vào bản thân, làm sao tên đó so được với anh chứ. Có điều..."

"Có điều thế nào?" Thấy cậu bỗng nhíu mày lại, Lục Trạch vội gặng hỏi.

Hướng Hàn suy nghĩ một lát, nói: "Có khả năng Triệu Hàn Đông đã dính thuốc sẵn rồi."

Lục Trạch rùng mình, hỏi: "Em chắc chứ?"

"Vâng." Hướng Hàn gật gật đầu, nói: "E rằng không phải tự tên đó hút, nhưng nhất định đã từng mua." Không thì anh ta lấy ma túy dụ dỗ nguyên chủ sa đọa từ đâu ra?

"Làm sao em biết?" Vẻ mặt Lục Trạch nghiêm túc.

"Ờm." Hướng Hàn chột dạ, thành thật nói: "Lúc trước... Không phải em và tên đó đã từng ở chung với nhau sao, trong đám hồ bằng cẩu hữu của tên đó có người hút."