Quyển 1: Chủ mẫu muốn làm quả phụ - Chương 4

Tiếu Tịch Kỷ cố gắng tìm chút cảm xúc ghen ghét trong câu “Sủng ái quá mức” kia.

Nhưng mà vị thê tử luôn được nhà mẹ đẻ sủng ái hết mực, sinh ra đã tốt số này lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí trong lời nói còn có chút cười nhạo trêu chọc, không hề có một chút ghen ghét.

Tìm không thấy lý do nào để bắt lỗi, hắn cáu giận đi tới đi lui.

Lúc này mới chợt nhớ ra nha hoàn lúc nãy chạy theo sau hắn, giận dữ chỉ vào nàng ta: “Ngươi!”

“Ngươi nói đi! Chủ tử của ngươi không phải bị người làm hại sảy thai sao!”

Tiểu nha hoàn kia chính là lúc nãy bị Lâm Thiến phái đi ra ngoài gọi người.

Tiếu Tịch Kỷ đang ở sân trước nghỉ ngơi thì thấy nha đầu này chạy tới hô to gọi nhỏ, đầu tiên là nghe nói Thiến Nhi của hắn khả năng có thai, chưa kịp vui mừng thì lại biết được thê tử muốn mưu hại con hắn, lúc này mới hừng hực chạy tới.

Nhưng mà, ái thϊếp của hắn đâu! Con của hắn đâu!

Nữ nhân trước mặt lại ra vẻ như không có việc gì đổi trắng thay đen, quả thật độc ác vô cùng!

Tiểu nha hoàn chạy theo lão gia trở về, vẫn cho rằng có thể xem được một trò hay sủng thϊếp diệt thê, ai ngờ được bước vào chỉ còn nhìn thấy thi thể thê thảm của chủ nhân!

Từ lúc vào đây nàng đã bị tình cảnh thê thảm trước mắt dọa sơ rồi, người còn nhịn không được run lên.

Vừa bị Tiếu Tịch Kỷ rống một tiếng lập tức giật mình “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dưới tà váy màu xanh nhạt cũng thấm ra chút nước, kèm theo chút mùi tanh tản ra, quả thật bị dọa chết khϊếp.

“Lão, lão gia…… nô, nô tỳ……”

“Cạch.” Một tiếng vang nhỏ bất ngờ chen vào, là tiếng tách trà do Tô Yên vừa mới uống xong đặt xuống.

Nàng hơi vuốt tay áo rồi nhẹ nhàng đứng lên, “Hoảng cái gì?”

Gương mặt tuy rằng không có vẻ gì nhưng lại mang theo chút khí thế không giận tự uy, bởi vì nàng bỗng nhiên đứng dậy nên vô hình tạo ra chút áp lực cho những người trong phòng.

Ánh mắt Tô Yên đầy ý vị liếc nhìn nha hoàn kia một cái, sau đó lại nhìn qua nha hoàn khác còn đang bị người của nàng khống chế.

Tiểu nha hoàn đang quỳ bị nàng liếc mắt một cái càng run rẩy hơn.

"Lão gia, ngươi nói nói mê sảng gì vậy?”

Tô Yên chỉ liếc mắt một chút rồi nhìn về phía Tiếu Tịch Kỷ, “Chủ tử của nàng ta? Trong phòng này chủ tử của nàng ta cũng chỉ có ngươi và ta mà thôi……”

Tô Yên cười khẽ một tiếng, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng êm tai.

“Trước nay thϊếp vẫn khỏe mạnh bình thường nhưng mà chưa có thai, làm sao lại có chuyện sảy thai được? Còn Lâm Thiến trên mặt đất kia bất quá là một tiểu thϊếp mà thôi, thân phận cũng chỉ cao hơn một chút so với các nha hoàn bà tử, làm sao có thể xem như chủ tử? Tiếu gia mặc dù không phải gia đình danh môn nhưng chẳng lẽ cũng không phân tôn ti trật tự sao?"

“Nhưng thật ra lão gia ngài đã lâu không có ghé qua sân của ta, nếu là có thai thì mới là nói không rõ đó……”

Tô Yên vừa rồi còn đang cười, đột nhiên lạnh mặt nhìn về nha hoàn đang quỳ trên đất.

“Hay là nói, một nha đầu nho nhỏ như ngươi lại muốn bôi nhọ chủ mẫu không biết giữ phụ đạo?!”

Nha hoàn kia đã sớm sợ tới mức run lập cập, lúc này bị nàng gọi ra càng khóc không thành tiếng.

“Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ không có, là lão gia nghe lầm rồi, nô tỳ chỉ nhìn thấy di nương đột nhiên đập chung trà, còn lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!” Nói xong nàng ta còn sợ không đủ mà dập đầu một cái, không dám ngẩng lên.

“Ồ?”

Tô Yên hơi nhướng mày rồi liếc nhìn Tiếu Tịch Kỷ.

“Nàng vừa đập đồ ngươi liền bỏ chạy, đúng là chưa nhìn thấy gì cả, vậy các ngươi thì sao?”

Câu sau đương nhiên là hỏi mấy nha hoàn bên người của Lâm Thiến còn đang bị đè lại.

Các nàng bị nhét khăn trong miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô không rõ, đồng thời dùng sức lắc đầu, cũng không biết đang muốn nói gì.

Tô Yên lại mỉm cười, gương mặt rõ ràng dịu dàng xinh đẹp nhưng ở trong mắt những người đó lại quả thật đáng sợ.

“Quên mất các ngươi không mở miệng được…… vừa rồi lúc trách phạt Lâm thị các ngươi kêu lớn tiếng như vậy, ồn ào làm ta đau cả đầu, hiện tại ta mới nhớ ra, các ngươi có phải đã sớm biết Lâm thị ý đồ gây rối đúng không? Một đám đến đây đều là đồng lõa đúng không?”

Nàng nói xong lại ra hiệu nhìn qua mấy nha hoàn nhà mình, lập tức có người đem khăn gỡ xuống.

Nàng cũng không lo lắng các nha đầu này sẽ nói gì không nên nói, thân là hạ nhân trong gia đình giàu có, người nào mà không gió chiều nào theo chiều ấy chứ?

“Phu nhân! Xin phu nhân làm chủ, nô tỳ oan uổng!”

Mấy nha hoàn vừa được gỡ khăn ra liền động tác nhất trí quỳ rạp xuống đất, trong miệng đều hô to oan uổng.

“Đều là Lâm di nương tự mình nổi điên, bọn nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả!”

“Lão gia, là Lâm di nương đột nhiên phát bệnh đập chung trà còn muốn làm hại phu nhân, bọn nô tỳ nếu biết trước nhất định sẽ can ngăn……”

Đều nói người chết như đèn tắt, tường đổ mọi người cùng đẩy.

Bất quá là như thế.

Nếu là Lâm Thiến còn sống, các nàng nhìn chủ tử được sủng ái có chỗ dựa vào tự nhiên không e sợ gì, nhưng hiện giờ Lâm Thiến đã xuống thẳng âm phủ, các nàng sao có thể dại dột muốn đi theo chứ?

Rốt cuộc, trong hậu viện của Tiếu Tịch Kỷ, tất cả khế bán thân của hạ nhân đều nằm trong tay nàng.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến nữ chủ nhân như nàng có thể mặt mày bình tĩnh đánh chết sủng thϊếp của phu quân, tất cả mọi người lúc này hẳn là còn đang sợ hãi không dám lỗ mãng.

Nhìn cảnh này, Tiếu Tịch Kỷ nhất thời á khẩu không nói gì được.

Hắn chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị nghẹn một quả trứng vịt vô cùng khó chịu, cố tình còn phải nuốt xuống cơn giận này, ai kêu hắn không bắt được nhược điểm nào!

Nha hoàn trước đó rõ ràng nói là “Có thai”, nhưng ngày thường Lâm Thiến vẫn chưa có biểu hiện gì, bụng cũng không lớn, bây giờ lại chết……

Cũng không thể mời đại phu tới bắt mạch được, đây là chết không đối chứng!

Hắn hơi xoay người nhìn về nữ nhân đằng kia.

Gương mặt kia vẫn luôn vô cùng xinh đẹp, chỉ là Tiếu Tịch Kỷ hắn chưa bao giờ thích kiểu người hết mực thuận theo như vậy, còn không có dáng vẻ quyến rũ mê người nhưng đôi lúc lại nghịch ngợm mà hắn thích.

Thấy hắn nhìn qua, To Yên chỉ thản nhiên nhìn lại, thần sắc ôn hòa rồi lại không chút nào nhún nhường.

“Ngươi!”

Tiếu Tịch Kỷ cuối cùng cũng không nói được ngươi cái gì, chỉ biết phất mạnh tay áo giận dữ rời đi.

Tô Đường nhìn bóng dáng hắn mà không khỏi cười nhạo.

Lúc trước yêu thích đến chết đi sống lại, hiện giờ nhìn thấy người chết không có được nửa giọt nước mắt cũng thôi đi, còn không thèm chạm vào một chút liền đi rồi.

Nàng trước đây chọn cho mình một phu quân thật là bạc tình mà.

“Đừng nhìn nữa, thu dọn nơi này đi.”

Đại nha hoàn bên người Tô Yên nghe vậy lập tức chỉ huy mọi người dọn dẹp phòng tiếp khách.

“Đem tất cả đồ của ta đều dọn đến Tây Noãn Các đi, nơi này……” Tô Yên bỗng nhiên bước ra ngoài, “Đen đủi.”

“Phu nhân!”

Thấy nàng muốn bỏ đi nhóm người hầu của Lâm Thiến đều dùng đầu gối chuyển qua xin tha, “Phu nhân, xin tha cho bọn nô tỳ đi, bọn nô tỳ thật sự không dám……”

Đây cũng là thấy Tiếu Tịch Kỷ đi rồi các nàng mới dám nói thẳng như vậy, nhưng cũng không dám làm thêm gì nữa, mọi người đều tự hiểu lấy.

“Dương Liễu, đưa các nàng đến thôn trang hồi môn của ta đi.”

Tô Yên cũng không nhìn đến mấy người đang ầm ĩ, chỉ phân phó cho đại nha hoàn bên người.

“Vâng, tiểu thư.”

Của hồi môn của nàng có nhiều thôn trang, nên đưa đi đâu cũng sẽ có người bên dưới sắp xếp.

Tô Yên vừa bước ra ngoài vừa không ngừng suy nghĩ, kỳ thật vừa rồi nàng vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt cùng động tác của những người trong phòng.

Dù sao ở đời trước nàng vẫn luôn bị nhốt riêng một sân, một giấc ngủ dậy lại có thể bị dàn xếp thành như vậy, nếu như không phải hạ nhân bên người thì ai có thể ở trong giở trò?

Đáng tiếc người nọ có vẻ che giấu khá tốt, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì.

Hay là người bên kia lẻn vào?

Bất quá lúc này cũng không quan trọng lắm, hiện giờ nàng không sợ dạng yêu ma quỷ quái gì nữa.

Nàng chỉ cần lo cho Tô gia mà thôi.