Quyển 1: Chủ mẫu muốn làm quả phụ - Chương 15 (xong)

Giọng nói nàng nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng đã không còn xưng bà là “Mẫu thân”nữa.

Tiếu mẫu tức muốn chết, nhưng cũng thật sự bị nàng dọa sợ, xung quanh đều là quan binh mang theo đao lớn đằng đằng sát khí!

Không thể ngăn cản, bà lại lo lắng cho con trai nên chỉ đi theo cùng xông vào phòng trong.

Bà cùng những quan sai đó đều bị cảnh tượng bên trong làm kinh ngạc không thôi, nhất thời không kịp phản ứng...

Bởi vì không mở cửa sổ, hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm đêm qua vẫn còn sót lại trong phòng, quần áo của nam nhân thì ném lung tung dưới đất, còn con trai bà đang nằm thành chữ X trên giường ngủ say như chết.

Không khó nhận ra khăn trải giường cùng đệm chăn hỗn loạn lại có không ít dấu vết, vừa rồi câu “Làm lụng vất vả một đêm” trong miệng con dâu đang chỉ cái gì không cần nói cũng biết.

Không phải con trai bà vẫn luôn không thích con dâu này sao? Sao đột nhiên lại……

Tiếu mẫu không kịp phản ứng, nhưng nhóm quan sai lại hành động rất nhanh.

Bọn họ trực tiếp nắm lấy chăn lớn cuốn người lại rồi khiêng ra ngoài, Tiếu Tịch Kỷ lúc này mới giật mình tỉnh lại.

“A, các ngươi là ai! Đây là.........làm gì vậy hả!”

“Thả ta xuống!”

Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, Tiếu Tịch Kỷ lập tức giương mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tô Yên đang đứng một bên lập tức nổi giận trừng to mắt nhìn qua, “Tô.........ô ô!”

Nhưng nhóm quan sai hiển nhiên thấy hắn quá ồn ào, trực tiếp vơ đại một mảnh vải gì đó nhét vào miệng hắn.

Tiếu mẫu vẫn luôn đuổi theo gần ra đến cổng lớn, nhưng thật sự chạy không nổi nữa đành ngồi bệt xuống đất, đầy mặt hoảng hốt.

Lão gia rõ ràng đã nói với bà, bọn họ đã leo lên được một đại nhân vật thật sự, không phải kiểu keo kiệt nhỏ nhen như Tô Trí Lễ, sau hôm nay, Tiếu gia sẽ chân chính bước lên cao, tiền đồ rộng mở……

Nhưng hôm nay mới vừa bắt đầu thôi mà, sao hai cha con lại bỗng nhiên gặp nạn bị bắt vào đại lao?

Bà làm người dìu lên, muốn đi tới Liễu Các tìm Tô Yên hỏi chuyện, kết quả đến nơi lại bị hạ nhân ngăn cản ngoài cửa.

“Tiểu thư nói đêm qua quá mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi, mời lão phu nhân trở về đi.”

Tiếu mẫu tức giận đến cả người run lên, nhưng mắng chửi một lúc người ta cũng nghe không thấy, trong sân này toàn là hạ nhân theo của hồi môn của Tô gia lại đây, bà không thể sai bảo được.

Đang định để mấy gã gia đinh trong nhà xông vào……

Ai ngờ tên thị vệ Tô gia vốn không biết bị tống cổ nơi nào đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, lấy một địch mười đánh đuổi hết đám gia đinh.

Đứng ở chỗ đó vô cùng khí thế, cứ như môn thần.

Tiếu mẫu lăn lộn một hồi lâu cuối cùng mệt mỏi, đồng thời nhớ ra một việc, lão gia cùng con trai hiện giờ đều gặp nạn, không tránh khỏi phải nhờ cậy Tô gia.

Lúc này bà mới lặng lẽ trở về kiểm kê ngân lượng, chuẩn bị đi tìm đường lo cho lão gia và con trai.

Nhưng nhà dột còn gặp mưa dầm suốt đêm, bên này vừa mới kiểm kê bạc xong, hôm sau đã bị quan sai xông vào, nói là lục soát lấy tang vật sau đó mang tất cả đi hết……

Tiền cứu mạng nháy mắt biến thành tiền đòi mạng.

Đó chính là số tiền mà hai cha con Tiếu gia mượn danh phu tử bịa đặt bán đề thi giả, quả thật chính là chứng cứ tham ô rõ ràng!

Thì ra, Tô Yên vẫn luôn bảo Triệu Tân theo dõi thật kỹ Tiếu Tịch Kỷ mấy ngày, quả nhiên phát hiện hai cha con bọn họ tính toán lợi dụng kỳ thi mùa xuân lần này kiếm lời, một bên gom tiền một bên hãm hại Tô gia, vừa lúc nịnh bợ đối thủ trong triều của Tô phụ.

Tô gia bên kia do có nàng nhắc nhở, Tô phụ cuối cùng cũng quyết định đổi đề thi, nhờ vậy nhanh chóng thoát khỏi tội oan.

Mà Tiếu Tịch Kỷ bên này?

Hắn tự cho là làm việc cẩn thận, lại không biết bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau lưng, chân trước hắn vừa mới lấy tiền xong, sau lưng đã bị Triệu Tân đuổi theo đi thu mua kẻ trung gian kia.

Ngày thứ nhất của cuộc thi đúng là có thí sinh bí mật mang theo tài liệu.

Nhưng sau khi điều tra nguồn gốc, sờ không đến Tô đại học sĩ mà là cha con Tiếu gia!

Từng bước đào sâu tìm hiểu, chuyện Tiếu gia muốn nịnh bợ Lưu đại nhân cũng bị liên lụy dính vào……...

Mà chuyện hạ thuốc đêm qua, có một kiếp trải qua đương nhiên Tô Yên sẽ không mắc bẫy, nàng đã sớm cùng Triệu Tân thương lượng tốt để diễn kịch, muốn đả kích Tiếu Tịch Kỷ đồng thời tạo ra một lý do cho sau này.

Giả bộ bất tỉnh thôi mà, ai làm không được?

.............

Xảy ra án lớn liên lụy đến mệnh quan triều đình, lại muốn lợi dụng khoa cử ý đồ làm rối kỉ cương, bởi vì liên lụy quá rộng nên hai cha con Tiếu gia bị bắt đi một lúc tận hai ba tháng không có tin tức.

Trong lúc đó Tô Yên luôn ở trong sân của mình, không chịu gặp bất kỳ ai của Tiếu gia, bao gồm Tiếu mẫu đều tránh không thấy.

Chờ khi có quan sai lại lần nữa gõ cửa Tiêu phủ, lại là đến đưa tin dữ.

Tiếu Tịch Kỷ bởi vì thân thể hư nhược, chịu không nổi nghiêm hình tra tấn cùng hoàn cảnh ẩm ướt dơ bẩn trong địa lao, tháng trước đã bị nhiễm phong hàn, rất lâu chưa khỏi, hôm qua vừa đột ngột chết trong ngục.

Tiếu mẫu vừa nghe liền ngất xỉu tại chỗ.

Chờ khi bà lại tỉnh lại thì nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở bên mép giường, mỉm cười nhìn bà.

“Ngươi, ngươi còn tới làm gì!”

Lúc lão gia cùng con trai bà bị bắt không hề thấy Tô gia ra mặt giúp đỡ, Tiếu mẫu đã nhận định chính Tô gia đang ở sau lưng giở trò.

Hiện giờ con trai bà cứ như vậy đi rồi, nếu không phải vừa mới tỉnh lại thân thể lại suy yếu, bà chắc chắn đã nhào lên cắn chết đối phương!

“Mẹ chồng à, ngài bị bệnh rồi, làm con dâu sao có thể không tới được?”

Tô Yên vẫn là dáng vẻ ôn nhu nhẹ nhàng kia, nhưng lại làm sau lưng Tiếu mẫu đổ mồ hôi lạnh.

“Con dâu tới đây là có một chuyện vui muốn nói cho mẹ chồng biết.”

Chuyện vui? “Lão gia được thả ra rồi sao?!”

“À, đó là chuyện của triều đình, con dâu làm sao mà biết được,” Tô Yên bỗng nhiên liếc mắt ám chỉ rồi xoa xoa bụng mình, “Mẹ chồng không phải rất bất mãn con dâu ba năm vẫn chưa có thai sao?”

Ngay cả vòng ngọc chỉ truyền cho con dâu trưởng của Tiếu gia đều đưa cho Lâm Thiến.

Nếu không phải mẹ chồng này cũng có ý che chở, Lâm Thiến lúc trước sao có thể lớn mật như vậy trực tiếp hại người?

Tiếu mẫu nghe vậy trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm bụng nàng.

“Ngươi, ngươi……”

“Mẹ chồng hôm đó không phải cũng thấy sao?” Tô Yên chậm rãi đứng lên, thai mới chỉ ba tháng nên vẫn chưa hiện rõ, “Lúc này Tịch Kỷ dưới suối vàng cũng có thể an tâm rồi……”

Tiếu Tịch Kỷ chính là tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này làm sao mà có đâu ~

“Đúng rồi, mấy tiểu thϊếp hôm trước mẹ chồng vừa gật đầu đưa qua đó, hầu hạ đã được một thời gian, hàng đêm chịu sủng lại không chút động tĩnh nào, đúng là vô dụng mà.”

Tô Yên quay lại liếc nhìn Tiếu mẫu một cái, bà ta vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Trong miệng nói vô dụng, cũng không biết là nói mấy tiểu mỹ nhân kia hay đang mắng Tiếu Tịch Kỷ.

“Hiện giờ hạ nhân trong sân của mẹ chồng rối loạn nhưu vậy, không ít người bỏ đi, con dâu muốn đưa các nàng về đây hầu hạ ngài.”

Lời của Tô Yên tựa hồ là ám chỉ cái gì, nhưng lại mơ hồ không rõ.

Tiếu mẫu nhìn Tô Yên rời đi, bên cạnh là một đám nha hoàn cùng với tên thị vệ cao lớn kia, tên đó gần đây cứ như sợ bà nhào lên xé chủ nhân của hắn, luôn như hình với bóng đi bên cạnh, trong lúc nhất thời Tiếu mẫu vô cùng rối loạn.

Trong bụng nữa nhân bày, thật là hạt giống của con trai bà sao?

Nhiều năm như vậy không có động tĩnh, một đám tiểu thϊếp kia cũng không có dấu hiệu gì, sao đột nhiên lại có? Chỉ bằng đêm đó?

Nhưng nếu lão gia cũng không về được.

Vậy trong bụng nàng ta có lẽ chính là hương khói duy nhất của Tiếu gia……

Tô Yên chính là muốn cho thời gian còn lại của Tiếu mẫu luôn chìm trong nghi ngờ hỗn loạn như vậy!

Nhưng mà Tiếu mẫu trăm triệu lần không nghĩ tới, không chỉ lão gia không về được mà chính bà cũng bị dính vào trong chuyện này, mặc dù chỉ là tiếp tay.

Hơn một tháng sau, Hình Bộ cuối cùng cũng định ra phán quyết.

Cha con Tiếu gia lợi dụng đề thi giả mưu lợi, làm loạn khoa cử gây rối kỷ cương, bị phán lưu đày sung quân, các tay sai trực tiếp cũng có cùng kết cục, người nhà trực hệ trên mười tuổi phải cùng chịu phạt.

Nhưng bởi vì Tô Yên nhiều năm bị ghẻ lạnh một bên không biết chuyện, lại đang có thai, còn có Tô đại học sĩ ra sức cầu tình, cuối cùng được khai ân thừa hưởng một phần gia sản nhỏ còn lại của Tiếu gia, có thể ở lại kinh thành.

Ngày người của Tiếu gia bị lưu đày ra khỏi thành, Tô yên ăn mặc thật xinh đẹp đi đưa tiễn.

“Tiểu thư, quay về thôi, phải cẩn thận sức khỏe.”

Triệu Tân càng thêm cẩn thận ở một bên đỡ nàng, hiện giờ lớn nhỏ hai người đều là của hắn.

Tô Yên không khỏi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nam nhân anh tuấn bên cạnh, “Ngươi không biết đâu, ta rất vui.”

Thù hận kiếp trước nàng đã báo xong, tất nhiên phải vui sướиɠ.

Theo bản năng giơ tay vuốt bụng một chút, sau này nàng sẽ tự làm chủ một nhà, có nam nhân tốt bầu bạn, lại có con cái bên cạnh, tự do tự tại, hạnh phúc cả đời.

Có lẽ nàng sẽ đợi vài năm nữa mới rời đi, cũng có khi sẽ đợi đến khi tuổi thọ kết thúc, nàng muốn tự mình tận hưởng cuộc sống ở kiếp này............