Chương 111: Bá chủ tam giới

Thanh Chu ngước mắt đối diện trực tiếp với đôi mắt của Tiêu Như Nguyệt.

Trong lòng Tiêu Như Nguyệt cả kinh.

Đôi mắt kia, giống như rắn độc khiến toàn thân nàng ta trong nháy mắt lạnh như băng.

Không, đây không phải đôi mắt của Ngân Lạc.

Lúc này Đại trưởng lão mới nhớ tới nguyên nhân triệu tập Ngân Lạc tới đây, tức khác trong lòng khí thế tăng lên rất nhiều.

“Như Nguyệt!” Thẩm Ngâm Phong mở miệng hô lên.

Dựa theo quy củ, sau khi Tiêu Như Nguyệt nhập môn, Ngân Lạc là Đại sự tỷ của toàn bộ Linh Vân Tông.

Hành vi như vậy, chính là vượt qua quy củ.

Tiêu Như Nguyệt ngậm miệng.

Đối với vị sư tôn vất vả lắm mới bái được này, nàng ta vẫn có chút kính sợ.

“Ngân Lạc! Ngươi thân là nữ nhi của chưởng môn! Lại làm ra chuyện hạ lưu trộm gà trộm chó như thế!” Lúc Đại trưởng lão nói chuyện cực kì tức giận.

Con ngươi Thanh Chu tối sầm lại, sát ý quanh người đã bắt đầu nồng đậm lên.

“Chuyện gì?” Thanh Chu ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão nở một nụ cười.

Ký chủ cười!

Cmn!

Bạch Thất chửi tục một câu.

Xong rồi, ký chủ không thích hợp! Không thích hợp!

“Ngươi vẫn còn mắt mũi để hỏi!?” Liễu Sương Nguyệt ở một bên gấp không chờ nổi mở miệng.

Nàng ta cực khổ tới Thần Y Cốc xin thuốc, phải trả giá biết bao nhiêu mới lấy được một viên Thiên Nguyên Đan, chính là muốn ở thời điểm đột phá Hóa Thần sẽ có lợi thế bảo vệ tính mạng, nào ngờ bị Ngân Lạc này trộm mất.

Khóe miệng Thanh Chu tiếp tục nhếch lên.

Thẩm Ngâm Phong há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.

Phải ha! Làm như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng của Linh Vân Tông, sao nàng lại có thể làm ra chuyện gây bất lợi cho sự hài hòa trong tông được!

Hắn hẳn là phải cực kỳ chán ghét Ngân Lạc mới đúng, vì sao hết lần này tới lần khác, trong lòng lại phiền loạn đến thế.

Bạch Thất lắp bắp kinh hãi.

Nhiệm vụ chi nhánh thế mà lại tăng thêm 5% Thế mà cũng được ư?

Đương nhiên, hiện tại với tình huống trước mắt này, nó cũng không dám báo cáo tiến trình nhiệm vụ cho Thanh Chu.

“Ngươi nói đi.” Thanh Chu không hề bị quấy nhiễu chút nào, quay đầu nhìn về phía Liễu Sương Nguyệt.

Linh Mộc Từ đến từ Thần Y Cốc xa xôi cũng nhíu mày.

Hắn không ngờ rằng vừa đến Lăng Vân Tông liền được chứng kiến cảnh tượng đấu đá trong môn phái như này.

Cũng phải nói tốt xấu gì thì Ngân Lạc này cũng là người kế vị chính thống, Linh Vân Tông này sao lại có thế ăn nói như thế.

Độc mồm độc miệng, lời nói tàn nhẫn.

“Ngươi lấy trộm Thiên Nguyên đan của ta!” Liễu Sương Nguyệt không hề có chút tự giác của người làm trưởng bối nào, cơ hồ như hét lên.

“Người còn nói gì được nữa!” Đại Trưởng lão vội vàng tiếp lời.

Nếu đã chấp nhận việc Linh Mộc Tử có mặt ở đây chứng kiến chuyện đáng chê cười trong Linh Vân Tông, vậy tất nhiên là phải để chính miệng Linh Mộc Tử truyền tán mấy lời khó nghe về Ngân Lạc ra ngoài.

Chỉ có hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Ngân Lạc trông toàn bộ giới tu tiên, thì ông ta mới có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí kia dễ như trở bàn tay.

“Thiên Nguyên đan ở đâu?” Thanh Chu không thèm để ý tới lời nói hùng hổ chính đáng kèm theo phẫn nộ của hai người họ, khẩu khí vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Nói nàng trộm đồ?

Trộm đồ ở đâu?

“Đương nhiên là ở chỗ của ta!” Liễu Sương nguyệt theo bản năng mở miệng nói.

“Cho nên?” Thanh Chu nhìn chằm chằm Liễu Sương Nguyệt chờ đợi câu trả lời.

“Đó là do Như Nguyệt thông minh! Nếu không có Như Nguyệt phát hiện ra, hiện tại đã sớm rơi vào trong miệng ngươi rồi.” Liễu Sương Nguyệt vội vàng mở miệng.

May là nàng ta đã phát hiện kịp thời!

Tiêu Như Nguyệt đột nhiên bị điểm danh, trong lòng lóe lên một tia dự cảm chẳng lành.

“Chứng minh ta ăn trộm bằng cách nào?” Thanh Chu chậm rái thu hồi ý cười, trên gương mặt thanh tú nhiều thêm vài phần lệ khí.

Vốn chỉ là một cô nương mới mười lăm tuổi, lại khiến người khác cảm thấy áp lực, đặc biệt là đối với người mẫn cảm như Tiêu Như Nguyệt.

Trong sách có viết đoạn này sao?

Không phải lúc bị vu khống Ngân Lạc nên mở miệng không ngừng mắng chửi, sau đó bị trục xuất khỏi Linh Nguyệt Tông sao?

Bạch Thất kiểm tra đo lường tâm lý của Tiêu Như Nguyệt liền giật mình.

[Ký chủ, Tiêu Như Nguyệt nghi ngờ nội dung của quyển sách ] Bạch Thất ảo não, xem ra nó vẫn phải phấn đấu tiếp tục thăng cấp rồi!

Xuyên đến nhiều quyển sách nữa?

Nếu vậy thì chính là gian lận* nghịch thiên đó!

*外挂 (Ngoại quải): gian lận, hack, buff…*

Nội tâm Thanh Chu không hề gợn sóng.

Những thứ này cho dù là xuyên không trọng sinh hay là xuyên sách thì cũng xuất hiện sự gian lận, đối với nàng mà nói thì đều vi phạm quy tắc.

Dựa theo quy định, chắc chắn sẽ bị xử lý.

Mặc dù những việc này không yêu cầu nàng phải làm.

“Lấy từ phòng của ngươi ra.” Liễu Sương Nguyệt trả lời rất nhanh.

Bộ dáng vội vàng như vậy, chỉ sợ là đã chán ghét Ngân Lạc từ rất lâu rồi!

Cũng chẳng muốn ngụy trang thân phận trưởng bối nữa.

“Sao ngươi biết là ở trong phòng ta?” Thanh Chu vẫn hỏi.

Bạch Thất đã bắt đầu thống kê số lượng từ mà Thanh Chu nói, càng thống kê thì trong lòng lại càng bất an.

Muốn mạng! Tổn thọ!

Đừng nói nhiều như vậy mà, nó không có quen éc éc.

“Như Nguyệt đã nhìn thấy!”

Lần thứ hai bị điểm danh Tiêu Như Nguyệt không thể không đối mặt với vấn đề này.

“Ta đã nhìn thấy.” Tiêu Như Nguyệt nói chuyện cực kỳ thông dong.

Từ trước tới nay nàng ta làm việc chưa từng sót lại sơ hở.

“Còn dám ngụy biện!” Đại trưởng lão đã đứng lên, có chút cảm giác đại nghĩa diệt thân*.

*大义灭亲: quân pháp bất vị thân; vì việc nước quên tình nhà; vì đại nghĩa không quản người thân.*